Ba mươi cân bào chế một phen, gửi liên tục cho ba mẹ cô một ít, cho ông Quý và bà Quý một ít, cho vợ chồng Trần Viễn một ít, Quý Trường Tranh ở Cáp Nhĩ Tân một ít, đương nhiên, còn có chị dâu cô cũng cần gửi một ít.
Như vậy mà xem, ngược lại không tính là nhiều.
Thẩm Mỹ Vân: "Cậu giúp tôi để ý một chút, nếu về sau còn có hải sâm, tôi muốn mua một ít." Đây là đồ cực kỳ bổ.
"Cô còn muốn?"
Ngư dân kia đang đếm tiền, nghe được lời này của Thẩm Mỹ Vân, nhất thời bất ngờ nói.
Thẩm Mỹ Vân: "Còn nữa không?"
Ngư dân: "Có đó, ông cụ cùng tôi ra biển, ông ấy cũng đánh đầy một lưới, tôi dẫn cô qua."
Bọn họ là thuyền đánh cá nhỏ, đánh bắt hải sản cũng không nhiều, hôm nay anh ta đánh được một lưới hải sâm, dường như chính là tất cả hàng hóa của anh ta. Anh ta thu dọn quầy hàng của mình, dẫn Thẩm Mỹ Vân đi đến góc ngoài cùng.
Anh ta thì thầm: "Chính là ông ấy."
Ông cụ tuổi hơn bảy mươi, trước mặt đặt một cái túi da rắn, mặt trên bày loạn một đống hải sâm núng nính. Chỉ là loại hải sản này, bọn họ rất nhiều người đều không thích ăn, cho nên thật ra không quá dễ bán, về phần bán vào đất liền lập tức được mua đi, đối với những ngư dân này mà nói, vậy thì càng khó khăn.
Không có con đường nào khác, hơn nữa những ngư dân nhỏ này đánh lưới tới cái gì lập tức bán cái đó, đương nhiên cũng sẽ thường xuyên bị trống lưới.
"Ông ơi, cháu dẫn tới cho ông một khách hàng lớn lại đây, ông có bán hải sâm này không?"
Ông cụ lớn tuổi, ông ấy có chút lãng tai: "Cái gì?"
Quên chuyện đó đi.
Ngư dân kia cũng không hỏi nữa, trực tiếp thay ông ấy làm chủ: "Nơi này cũng có hơn ba mươi cân, các cô xem rồi đưa tiền là được rồi."
Là ông cụ phát hiện ra hải sâm, thấy lưới trống không của anh ta thì không đành lòng lập tức dẫn anh ta cùng đi. Kết quả là ông ấy lớn tuổi, ngược lại còn không bắt được nhiều như anh ta.
Thẩm Mỹ Vân nhìn xuống, hải sâm này quả thật không tệ: "Vậy giá cả giống nhau sao?"
"Phải."
Ngư dân kia thay ông cụ đồng ý, lúc này mới hét lớn với ông cụ: "Vị khách này muốn mua hải sâm của ông, một đống này trả cho ông hai mươi đồng, được hay không?"
Ông cụ gật đầu không ngừng, hai mắt vui vẻ híp lại: "Được được được được." Sao không được.
Thẩm Mỹ Vân nhẹ gật đầu, trả tiền xong, lập tức đem nhấc túi nhựa đựng hải sâm trên mặt đất lên cân, cân xong ước chừng có ba mươi lăm cân, ngược lại là cô chiếm lời.
"Lần sau ông có hàng tốt, tới tìm cháu."
Cô vừa nói, ngư dân kia lập tức thay ông cụ đồng ý, đây chính là khách hàng lớn, ông cụ phát đạt rồi!
Thẩm Mỹ Vân mua hải sâm, lập tức tiếp tục đi vào bên trong, lúc này đã hơn sáu giờ, thuyền đánh cá trên bến tàu lục tục trở về.
Từ trên thuyền đánh cá đi xuống một vị nam đồng chí trẻ tuổi, mang một giỏ tôm hùm lớn xuống, ném xuống đất, lập tức bắt lấy một con tôm hùm lớn dài bằng cánh tay anh ta, xách theo chòm râu dài lắc loạn thả lại vào giỏ, còn vẻ mặt ghét bỏ: "Tôi xui xẻo, đánh tới ổ tôm hùm, tôm hùm lớn này ai muốn? Cho heo ăn, heo cũng không ăn!"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thẩm Mỹ Vân trầm mặc ước chừng mấy chục giây.
Ngư dân già bên cạnh đi theo cười ngư dân trẻ tuổi kia: "Cậu là vừa ra biển không biết, loại tôm hùm lớn này chúng tôi nếu là bắt được, đều là trực tiếp thả lại tại chỗ, cậu còn mang về làm gì?"
Nhìn cũng buồn.
Ngư dân trẻ tuổi không nỡ nhìn giò tôm hùm một con nặng một cân này: "Cháu lái tàu vào chỗ thật xa thật vất vả mới bắt được. Cháu nghĩ cho dù không ai muốn, cháu mang về tự mình ăn cũng được."
"Thịt này không ngon, thịt nhão không nói, còn có vị tanh rất đậm. Còn không bằng thịt tôm xanh ngọt ngào, loại nói thật nhỡ vớt được loại này, trở về đều bỏ cho heo ăn, heo còn ghét bỏ ngậm miệng."