Hải Nương dừng động tác trong tay lại: "Làm cái gì?"
"Chị Thẩm của em mua một số hải sâm, muốn tìm người bào chế, chị có nhận không?"
Hải Nương nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân, chần chờ vài phần: "Cô chính là người thuê nhà nhà đối diện nhà tôi phải không?"
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Tôi có sáu mươi cân hải sâm, bào chế khô tôi trả năm đồng, cô nhận không?"
Hải Nương nghe được trả năm đồng, ánh mắt cô ấy lúc này sáng lên: "Nhận. Cô đem hải sâm tới là được rồi."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, trực tiếp bảo Trương Anh mang hai thùng hải sâm lớn tới.
Tốc độ của Hải Nương cũng nhanh, sáu mươi cân hải sâm, thế nhưng sau vài ngày lập tức đã bào chế khô toàn bộ.
Thẩm Mỹ Vân cầm hải sâm lên, quả thật không tệ, thế nhưng, hải sâm bào chế qua so với hải sâm tươi mới lúc trước nhỏ hơn một nửa.
Một túi đã chất đầy.
Thẩm Mỹ Vân cân nhắc trọng lượng, cảm giác nhẹ nhàng bay bổng.
Hải Nương bên cạnh thấy cô lamg như vậy, lập tức giải thích: "Tôi không tham ô hải sâm của cô, bào chế hải sâm là như vậy, trọng lượng sẽ nhẹ hơn rất nhiều."
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi biết."
Cô nhanh nhẹn trả công năm đồng: "Cảm ơn."
Hải Nương nhìn thấy tiền kia, nhất thời vui vẻ: "Chuyện tôi phải làm thôi. Sau này có loại công việc này, cô vẫn có thể tìm tôi."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, chờ sau khi trở về, lập tức lấy hải sâm đã bào chế ra, cô cảm giác như vậy ngược lại là không có lời.
Còn không bằng lần sau trực tiếp mua hải sản khô gửi về, còn tiện hơn một chút.
Dù sao cũng đã đến cuối năm, coi như là thêm vài món ăn ngon cho gia đình.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân đi chợ bán hàng rong, mua hai mươi cân tôm khô cỡ một bàn tay, còn có bào ngư khô.
Mua thành một túi giống như bán sỉ cầm về tích góp.
Cô cảm thấy mình có chút giống như một con chuột hamster nhỏ, nhìn thấy thứ tốt lập tức từ từ tích góp lại, dự định cuối năm một lần lấy về, chia sẻ cho người nhà.
Sau khi làm xong những thứ này, cô đến nhà máy đồ ăn đặt mua hộp cơm và bát cơm dùng một lần, cũng đều thuê người làm ra.
Lúc này đây, Thẩm Mỹ Vân còn để cho đối phương đánh dấu ở hộp cơm, viết lên mấy chữ quán ăn nhà họ Lỗ, vì thế, mỗi một hộp cơm nếu so với giá cả ban đầu sẽ đắt hơn hai hào.
Nhưng trong mắt Thẩm Mỹ Vân, cái giá này là đáng giá.
Chờ sau khi lấy được hộp cơm này, cô lập tức trực tiếp đưa vào sử dụng, hiệu quả phản ứng rất tốt, bởi vì hộp cơm dùng một lần thuận tiện không nói, hơn nữa còn không cần rửa sạch.
Bất kể là đám người Đậu Đậu, hay là khách hàng đều cực kỳ thích.
Hơn nữa, sau khi có hộp cơm dùng một lần, đoàn đội giao ra ngoài cũng làm theo, kế hoạch sơ bộ là bốn người.
Bởi vì đoàn thể giao ra ngoài hoàn thiện, thế cho nên số lượng khách hàng đặt hàng quán ăn nhà họ Lỗ, thoáng cái lại tăng thêm khoảng một phần hai.
Tương đương với nói là cả khu chợ đều ăn đồ ăn của bọn họ.
Đậu Đậu và Tiểu Lục đi ra, nhịn không được nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chị Thẩm, doanh thu tăng rồi!"
Bọn họ quả thực cũng không thể tin được.
Rõ ràng cũng chỉ có thêm bốn người phân phối, như thế nào thoáng cái doanh thu lập tức tăng lên nhiều như vậy?
Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên phải gia tăng, nếu không, sao tôi lại gia tăng đội ngũ giao đồ ăn ra ngoài?"
Cô nhìn sổ sách: "Cứ tiếp tục theo hình thức này trước đã."
Đậu Đậu muốn nói lại thôi: "Có điều, chị Thẩm, tuy doanh thu tăng lên, nhưng trên thị trường lại có thêm ba quán ăn vặt, tôi sợ cục diện này không duy trì được bao lâu."
Thẩm Mỹ Vân: "Chúng ta kiếm tiền, tất nhiên sẽ có người học theo."
Cái này không sao.
Cô đã sớm dự liệu được ngày này.
"Chúng ta bắt đầu làm sản phẩm mới."
"Cái gì?"
Đậu Đậu tò mò nhìn qua.
Thẩm Mỹ Vân: "Thịt nướng và món kho."