Nhận thấy bọn nhỏ đang nhìn hai vợ chồng bọn họ, vẻ nhu hòa trên mặt Quý Trường Tranh thu lại, sắc mặt lạnh lùng, giọng trầm răn đe: "Mấy giờ rồi, còn không đi ngủ?"
Một câu nói, bọn họ còn đang chơi bài, nhất thời lập tức giải tán.
Xác nhận rồi.
Vẫn là chú nhỏ làm cho người ta sợ hãi của bọn họ, chỉ là, uy nghiêm của chú nhỏ giống như có giảm đi một chút.
"Nhưng người chú nhỏ ôm là ai?"
Quý Minh Phương thiếu suy nghĩ còn hỏi một câu, khiến Quý Minh Đống xem thường: "Em đã từng thấy chú nhỏ dịu dàng với ai như vậy chưa?"
Cái này hình như thật đúng là chưa thấy.
Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau.
"Là thím nhỏ sao?"
Vậy chắc chắn rồi.
Lần này Quý Minh Phương nhịn không được nói: "Chú và thím đều đã kết hôn mười năm, sao còn giống như những người trẻ tuổi như chúng ta, tình nồng ý đậm vậy."
Những này cháu trai nhà họ Quý bây giờ cũng đều hai mươi mấy tuổi, chính là độ tuổi nên tìm đối tượng.
Lời này của Quý Minh Phương lại khiến mọi người xem thường, quay đầu không thèm để ý rời đi.
Đằng kia.
Thẩm Mỹ Vân cũng không tiện đi xem, bọn nhỏ trong nhà thấy cô như thế nào, đợi sau phòng, Quý Trường Tranh đặt cô ở trên giường.
Thẩm Mỹ Vân lúc này mới nói: "Bọn chúng có thấy em không?l
Quý Trường Tranh mở to mắt nói dối: "Không thấy."
Đầu Thẩm Mỹ Vân cứng đờ, cô theo bản năng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy em đi ngủ đây."
Quá mệt mỏi, ngay cả rửa mặt cũng trở thành điều xa xỉ.
Sáng mai thức dậy sớm để rửa mặt.
Quý Trường Tranh đáp một tiếng, dỗ cô ngủ rồi mới đi rửa mặt, chờ sau khi kết thúc, còn không quên múc một chậu nước đến lau mặt cùng tay chân Thẩm Mỹ Vân.
Đáng tiếc, Thẩm Mỹ Vân ngủ say, căn bản không chú ý tới.
Đợi đến bốn giờ sáng hôm sau, Quý Trường Tranh đúng giờ tỉnh lại, thấy vợ còn đang ngủ, anh cũng luyến tiếc gọi cô tỉnh lại.
Anh lập tức ra cửa, lúc đi qua phòng ngủ của ba mẹ, nhận ra bên kia đèn sáng.
Quý Trường Tranh chần chờ một chút, gõ cửa.
Quả nhiên, người già ngủ ít, thế nhưng bốn giờ ông Quý cùng bà Quý đều tỉnh, một mình uống trà, một mình đọc báo.
"Trường Tranh , sao dậy sớm vậy?"
Quý Trường Tranh nói rõ mục đích đến: "Mẹ, tám giờ sáng nếu con không về, mẹ giúp con gọi Mỹ Vân dậy."
Thật ra, bảy giờ đã nên gọi, nhưng Quý Trường Tranh không nỡ.
Tối hôm qua về đến nhà đều đã mười một giờ, nếu dậy sớm, nghĩa là thời gian Mỹ Vân nghỉ ngơi sẽ ít đi.
Bà Quý không nghĩ tới, con trai mình vì chuyện này mà tới tìm bà, bà gật đầu: "Được, mẹ biết rồi. Con yên tâm đi làm việc đi."
Lúc này Quý Trường Tranh mới rời đi.
Chờ sau khi anh đi.
Bà Quý nói với ông Quý: "Ông có phát hiện hay không, con trai nhà chúng ta, so với trước kia có tình người hơn."
Trường Tranh trước kia giống như một đống sắt, ai cũng không giữ ấm được.
Ông Quý chưa bao giờ để ý những chuyện này.
Ông ngược lại cảm thấy tính cách lạnh lùng một chút rất tốt, nam nhân muốn làm việc lớn, tất nhiên không thể không quả quyết.
Ông không lên tiếng.
Bà Quý cũng không tức giận, tự lẩm bẩm: "Vẫn là Trường Tranh cưới được một người vợ tốt, nếu không có Mỹ Vân ở nhà, ông cho rằng nó sẽ về nhà sao?"
Hận không thể đến lúc mừng năm mới mới trở về.
Cưới một người vợ trở về, ngược lại cũng đưa con trai về nhà.
Khi Thẩm Mỹ Vân lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, một giấc ngủ này cô ngủ quá sâu, cô mở mắt ra, có một loại cảm giác không biết đây là đây.
Vẫn là bà Quý gõ cửa đi vào: "Mỹ Vân, con đã dậy chưa?"
Thật ra lúc này đã tám giờ rưỡi.
Thẩm Mỹ Vân: "Tỉnh rồi, mẹ vào đi."
Lúc này bà Quý mới đi vào: "Trường Tranh bảo mẹ tám giờ gọi con, nhưng mẹ thấy con ngủ say, tám giờ rưỡi mới tới."
Thẩm Mỹ Vân biết vậy, cô lập tức cởi chăn xuống giường, hít một hơi.
Lạnh quá.
Cuối năm Bắc Kinh giống như hầm băng, cũng chỉ trong chăn mới ấm áp.
"Con mau mặc quần áo vào."