"Được rồi được rồi, con mau đi làm việc của mình, trong nhà không cần con quan tâm."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, đi được một nửa, đột nhiên hỏi: "Trong nhà mấy đứa nhỏ có chuyện gì không? Vừa vặn quán ăn nhà họ Lỗ bên này thiếu người."
Dùng tốt nhất là loại thanh niên cường tráng này.
Cô vừa nói, Quý Minh Phương lập tức ồn ào trước: "Cháu cháu cháu, thím, thím xem cháu thử đi, cháu không cần tiền công, làm không cháu cũng nguyện ý."
Đứa ngốc này.
Thẩm Mỹ Vân lại thích loại người ngốc nghếch đơn giản này, cô gật đầu: "Còn ai đi không?"
Quý Minh Đống và Quý Minh Hiệp cũng gật đầu, nhưng Quý Minh Thanh từ chối: "Thím à, cháu còn có việc nên không đi."
Thẩm Mỹ Vân cũng không tức giận, trực tiếp gật đầu: "Mẹ, chị dâu, con mang bọn nhỏ đi rồi về."
Có ai là đứa nhỏ đâu, đều là thanh niên hai mươi mấy tuổi, nhưng là bởi vì là tiểu bối, đối với Thẩm Mỹ Vân bọn họ vẫn là đứa nhỏ.
Bà Quý bọn họ cầu còn không được Thẩm Mỹ Vân mang mấy Hỗn Thế Ma Vương trong nhà đi.
Ngay lập tức phất tay: "Mang đi mang đi. Đỡ cho chúng ta đau đầu."
Thẩm Mỹ Vân cười cười, Quý Minh Đống chủ động đề xuất: "Cháu lái xe nhà qua đó nhé?"
Thẩm Mỹ Vân: "Được, miễn cho chúng ta đi xe."
Trực tiếp đến quán ăn nhà họ Lỗ.
Cô đến nhà họ Lỗ xem tình hình trước rồi mới đến nhà kho.
Quý Minh Đống mấy người tất nhiên là biết quán ăn nhà họ Lỗ, lái xe quen đường cũ đi hướng bên kia, sau mười lăm phút lập tức đến.
Giờ phút này, bên ngoài quán ăn nhà họ Lỗ bị vây chật như nêm cối.
Thấy vậy, mấy người Quý Minh Đống cả kinh: "Nhiều người như vậy?"
Trước kia đến nhà họ Lỗ ăn cơm, cũng không thấy nhiều người như vậy.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Bởi vì bán thịt heo ra bên ngoài, cho nên mọi người đều đến cướp thịt. Chúng ta đi xuống đi."
"Thế nhưng, nói trước nhé, các cháu ở chỗ thím làm một ngày, thín cho các cháu mười đồng tiền công." Đây đã là tiền công cực cao.
Ngay cả Quý Minh Phương hiện tại một tháng cũng chỉ có hai mươi đồng tiền tiêu vặt.
Thật sự là người trong nhà khống chế chặt chẽ.
Lúc này cô ấy vui rạo rực nói: "Cháu cũng có thể."
Quý Minh Hiệp và Quý Minh Đống đương nhiên không từ chối, sau khi đàm phán xong, đoàn người mới đi xuống.
Chỉ là, sau khi xuống mới phát hiện muốn vào quán ăn nhà họ Lỗ không dễ dàng.
Người này, giống như cá mòi, quả thực là nửa bước khó đi.
Cái này làm sao có thể đi vào.
Quý Minh Hiệp lúc này chủ động đảm nhận vai nam đồng chí: "Thím, thím đứng phía sau cháu, cháu dẫn thím mở một con đường máu."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Đứa nhỏ này hẳn là xem phim võ hiệp quá nhiều.
Cô ho nhẹ một tiếng: "Mọi người nhường một chút, tôi xem tình huống, nếu bán hết, tôi sẽ cho người đưa thịt heo tới."
Quả nhiên, chỉ bằng một câu nói, người chen chúc ban đầu, nhất thời tránh ra một con đường.
Thấy cảnh này, mấy đứa nhóc nhà họ Quý trợn mắt há hốc mồm: "Còn có thể như vậy???
Thím nhỏ của bọn họ cũng thật quyền lực.
Có Thẩm Mỹ Vân lên tiếng, Quý Minh Hiệp bọn họ nhất thời đi theo sau mông Thẩm Mỹ Vân đi vào.
Loại cảm giác có đặc quyền này cũng không tệ lắm.
Lúc này mới hơn chín giờ sáng, quán ăn nhà họ Lỗ còn chưa tới giờ cao điểm, bọn họ trên cơ bản chỉ làm việc trong bữa trưa và bữa tối.
Cho nên, nhân viên phục vụ trong tiệm về cơ bản, đều ở bên ngoài hỗ trợ.
Tào Chí Phương ở đó chỉ huy mọi người, Thẩm Mỹ Vân sau khi tới, vỗ xuống bả vai của cô ấy: "Thế nào rồi?"
Tào Chí Phương nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, tiện lợi lạc báo cáo công tác: "Buổi sáng bảy giờ năm mươi mở cửa, đến bây giờ chín giờ rưỡi, tổng cộng đưa tới mười ba con heo, trên cơ bản đều đã bán hết."
Cô ấy nhìn đồng hồ: "Đồng chí Quý nói, mười giờ còn có một lô thịt heo đưa tới."
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy không bao nhiêu lâu nữa."