Nói đến đây, anh ta thu liễm nụ cười: "Tôi đã cùng Đại Hà thương lượng, sáng sớm ngày mai sẽ trở về Mạc Hà, tranh thủ trước mùng năm, sẽ đưa tới một nhóm hàng."
Tính ra cũng mới bốn ngày, thật ra còn rất khẩn trương.
Thẩm Mỹ Vân: "Vất vả rồi. Đến lúc đó chú ý an toàn."
Sáng sớm mùng một, tiễn Lý Đại Hà cùng sở trưởng, theo lý thuyết Thẩm Mỹ Vân cần đi chúc tết.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân năm nay không rảnh, cô dứt khoát cùng Tống Ngọc Thư làm ổ xem sổ sách.
Cô không thể cái gì cũng trông cậy vào Tống Ngọc Thư, chính mình cũng phải học một ít. Ba ngày trôi qua, sổ sách cửa hàng quần áo ở chợ Tây Đan, cũng đều đã kiểm kê rõ ràng.
Tổng cộng chín mươi ba vạn ba.
Trong đó, một tháng lễ mừng năm mới này, bán được gần bốn mươi vạn.
Nhìn thấy lợi nhuận đáng kinh ngạc này.
Dù là Tống Ngọc Thư cũng có chút động tâm: "Như vậy xem ra, việc làm ăn của em, ngược lại là kiếm được nhiều tiền nhất."
Hơn nữa cũng không vất vả như vậy.
Dù sao, bất kể là quán ăn nhà họ Lỗ hay là trại chăn nuôi, những thứ này đều có chu kỳ dài.
Nhưng trang phục không giống nhau, nhập hàng tới lập tức trực tiếp bán đi.
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng, người ta nói, ăn, mặc, ở, đi lại, quần áo xếp thứ nhất. Chị muốn mở một cửa hàng quần áo? Có thể gia nhập liên minh, nếu chị mở, em có thể giúp chị quản lý toàn bộ quá trình, về phần chị nói trông trẻ, cũng không sao, đến lúc đó kêu mấy em gái ở cửa hàng quần áo trông coi là được. Chị mỗi ngày lập tức kiểm kê bàn sổ sách là được rồi."
Tống Ngọc Thư quả thật động tâm, thế nhưng, một lát sau, cô ấy vẫn từ chối: "Không được, cái này không phù hợp với chuyên ngành của chị."
Trong mắt cô ấy mang theo dã tâm: "Chị muốn làm kế toán cao cấp nhất Trung Quốc."
Cô ấy không thể bị phân tâm bởi việc kiếm tiền.
Tất cả mọi thứ không liên quan đến kế toán, đều ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy.
Thấy cô ấy như thế, Thẩm Mỹ Vân chỉ có thể từ bỏ: "Vậy em tự mình mở, đến lúc đó sẽ tìm một thương gia liên minh."
Tống Ngọc Thư đáp một tiếng.
Đến mùng bốn hôm nay, Lý Đại Hà lại đưa tới một nhóm hàng, thế nhưng, lần này sở trưởng không tới.
Xe là thuê ở đội, lúc này thuê mười chiếc xe.
Dẫn theo hơn hai trăm con heo, còn có một ngàn con gà, năm trăm con thỏ, cộng thêm ba vạn quả trứng gà.
Sau khi hàng đến.
Thẩm Mỹ Vân lập tức trực tiếp để cho Lý Đại Hà đưa hàng đến kho hàng Tuyên Võ, nhưng là hàng này quá nhiều, kho hàng thiếu chút nữa không thể chứa nổi.
Không còn cách nào khác, cô lại tìm người thuê thêm một gian phòng hai trăm mét vuông.
Lúc này mới xem như miễn cưỡng làm xong.
Làm xong những thứ này về sau, cô gọi thợ mổ heo là thầy Ngô bọn họ tới, thế nhưng lần này tổng cộng có năm thợ mổ heo, mùng bốn lập tức bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên sau khi giết heo, Thẩm Mỹ Vân đưa thịt tới nhà họ Quý, khiến hàng xóm xung quanh thỏa mãn.
Chỉ riêng những người hàng xóm này, đã giết mười ba con heo.
Thẩm Mỹ Vân thu tiền hơn ba ngàn.
Coi như là còn chưa khai trương đã kiếm tiền, biểu thị năm sau tài nguyên cuồn cuộn.
Đến mùng năm đầu năm.
Quán ăn nhà họ Lỗ mở cửa, từ sớm Thẩm Mỹ Vân đã sai người đi chở heo, một hơi chở ba chuyến, đưa sáu con heo tới, mặt khác, còn có mấy chục con gà, cùng với trứng và thỏ.
Thấy gà và thỏ, thầy Lỗ lập tức trực tiếp quyết định: "Mỹ Vân, gà này chúng ta tự giữ lại dùng, hôm nay quán ăn nhà họ Lỗ lại bắt đầu đưa ra món mới."
Gà hầm nấm.
Đây cũng không phải là món ăn cực bổ nhất định phải chọn vào mùa đông.
"Còn thỏ thì sao?"
"Làm thịt thỏ cay và thịt thỏ đông lạnh đi."
Lúc thầy Lỗ nói đến chuyện này, ánh mắt đang phát sáng: "Lúc thầy đón năm mới còn đang buồn, quán ăn nhà họ Lỗ chúng ta đều là món cũ, sợ khách ăn chán. Mỹ Vân, cũng may em đã mang nguyên liệu nấu ăn ngon cho thầy."