Nhân viên bán xe kia khó xử, thế nhưng một lát sau, một người đàn ông trung niên vẫn tới: "Bà chủ Thẩm, cô muốn sáu chiếc xe này? Tiểu Chu nói giảm một ngàn đã là ưu đãi nhất rồi. Như vậy đi, với giá cả chúng tôi không thể ưu đãi thêm được nữa, nhưng là có thể đưa các cô mấy cái vòng bảo vệ bánh xe, cô thấy thế nào?"
Bánh dự phòng năm nay cũng bán không rẻ.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Anh có thể tặng mấy cái?"
"Một chiếc xe một cái?"
"Ba cái."
"Không được, cái này cũng quá nhiều, tôi không thể làm chủ."
"Hai cái đi vậy."
"Thành giao."
Thẩm Mỹ Vân bảo Tiểu Hầu thử xe ở chỗ này, cô và Quý Trường Tranh thì chạy đến ngân hàng rút tiền, tổng cộng chín vạn năm, rút tiền lập tức đi thẳng đến cửa hàng bán xe.
Sau khi một hơi thanh toán xong.
Đối phương lưu loát ở bên cạnh xe tải, lắp hai cái đai bánh xe lớn, cùng lúc đó, đưa còn có một ít cờ lê, cùng với linh kiện ô tô.
Thẩm Mỹ Vân được phục vụ hài lòng, cô lập tức nói: "Lần sau chúng tôi muốn mua xe, sẽ tới chỗ anh tiếp."
Lời này, dẫn tới đối phương càng thêm vui vẻ.
Sau khi lái xe trở lại.
Thẩm Mỹ Vân lập tức hỏi: "Quý Trường Tranh, Tiểu Hầu, các anh bên này có thể tìm được tài xế không?"
Về phương diện này, Quý Trường Tranh không bằng Tiểu Hầu, phải biết rằng Tiểu Hầu trước kia làm việc trong đội vận tải, cậu ta sờ xe một lần, vừa gật đầu: "Có thể tìm được. Bên trú đội không có nhiều tài xế như vậy, cũng phải tài trợ bên ngoài, chúng ta vừa vặn có thể chiêu mộ bọn họ về."
Hơn nữa còn phải một lần tuyển năm tài xế.
Nghĩ tới đây, Tiểu Hầu kích động chà xát tay, các anh em của cậu ta cuối cùng cũng có việc làm.
Hơn nữa, sau này cậu ta chính là đội trưởng đội vận tải.
Thẩm Mỹ Vân: "Được, vậy chuyện này giao cho cậu."
Cô lập ra nội dung công việc, đưa cho Tiểu Hầu: "Cậu xem, bên Bắc Kinh trên cơ bản mười ngày đến nửa tháng đưa hàng một lần giao hàng xung quanh trại chăn nuôi, cậu tự xem đi."
Tiểu Hầu xem xong gật đầu: "Chị dâu, yên tâm giao cho tôi."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng.
Bên này xe có Tiểu Hầu phụ trách.
Cô lại muốn ở lại Bắc Kinh, mua một mảnh đất, xây một trại chăn nuôi nhỏ, bởi vì những con heo và gà kia, cùng với thỏ sau khi vận chuyển tới, sẽ không một lần đều giết chết.
Cho nên tất nhiên sẽ nuôi một khoảng thời gian, mà những kho hàng trước kia không thích hợp.
Mùa đông cũng tạm được, đến mùa hè không biết mùi hôi ra sao.
Chỉ là mua đất mua ở đâu, cái này thật đúng là phát sầu.
Quý Trường Tranh đưa ra một đề nghị cho cô: "Đông Tây cơ bản đều sẽ cố định, muốn mua thì đi Sùng Văn và Tuyên Võ, bên kia còn không ít chỗ trống."
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy đề nghị này rất tốt, liên tiếp chạy ra ngoài ba ngày, cuối cùng quyết định mua ở Sùng Văn.
Bên kia vùng ngoại ô có mảng lớn đồng ruộng, hơn nữa hộ gia đình cũng không nhiều.
Chỉ là, khó khăn chính là làm sao mua được những thứ này.
Thẩm Mỹ Vân rầu rĩ nhéo mi tâm, lúc này đất rất khó bán ra bên ngoài, chớ nói chi là vẫn là bán cho tư nhân.
Có lẽ nhìn ra Thẩm Mỹ Vân rầu rĩ, Quý Trường Tranh : "Anh có thể đi hỏi thăm trước."
Thật ra, chẳng qua là đi tìm anh cả Quý Trường Đông, như là Quý Trường Tranh nhiều năm không ở Bắc Kinh, quan hệ giao thiệp của anh ở Bắc Kinh gần như bằng không.
Vào giờ khắc này, Quý Trường Tranh trước nay chưa từng nhận thức rõ ràng, tương lai anh chỉ có trở lại Bắc Kinh, mới có thể giúp đỡ Thẩm Mỹ Vân.
Anh yên lặng đè ý nghĩ này xuống đáy lòng.
Sau khi tìm được Quý Trường Đông, anh ta đưa ra biện pháp xử lý, dĩ nhiên là đi tìm Hướng Hồng Anh.
Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân cùng Quý Trường Tranh kinh ngạc, chờ Thẩm Mỹ Vân nói rõ ý đồ đến đây, hướng Hồng Anh vỗ đùi: "Anh cả bảo các em tới tìm chị, thật đúng là không tìm lầm. Mảnh đất hai người muốn mua kia, là của dì chị. Nếu thật sự muốn, chị có thể đứng giữa làm cầu nối."