Thuốc giảm đau của Tống Ngọc Thư cũng phát huy tác dụng, cô ấy nặng nề ngủ thiếp đi.
Đứa nhỏ này sợ là muốn ăn, khóc gào lên, đứng lên dỗ dành cũng vô dụng.
"Nhưng Ngọc Thư nhà chúng ta bây giờ còn không có sữa, có thể làm sao bây giờ?"
Sản phụ không thể cho bú nhanh như vậy.
Thẩm Mỹ Vân: "Con đi chuẩn bị sữa bột." Lúc cô tới, mang sữa bột tới.
"Anh, anh biết pha không?"
Trần Viễn lắc đầu, anh ấy đối với những thứ này thật đúng là không biết.
"Quên đi, để em pha."
Thẩm Mỹ Vân tìm một cái chén nhỏ, ngâm chừng ba mươi ml, cầm tới: "Đứa nhỏ dùng thìa nhỏ đút sữa."
Trần Viễn lập tức lấy ra, bọn họ một mình chuẩn bị cho đứa nhỏ, ban đầu chuẩn bị cho đứa nhỏ uống nước ấm, không nghĩ tới Thẩm Mỹ Vân ngay cả sữa bột cũng chuẩn bị.
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy thìa, dạy Trần Viễn: "Anh có thấy không, cứ cảm thấy đủ nguội không nóng là có thể đút."
Trong nháy mắt sữa bột đút vào, cục cưng lập tức trong nháy mắt ngừng khóc, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, tìm khắp nơi ăn.
Là đói bụng.
Thẩm Mỹ Vân đem chén cùng thìa đưa cho Trần Viễn: "Anh tới đút."
Trần Viễn căn bản chưa từng tiếp xúc với sinh vật nhỏ như vậy, anh ấy hít sâu, lúc này mới chiếu theo biện pháp của Thẩm Mỹ Vân đút xuống.
Anh ấy đút, mắt cục cưng mở ra một khe đánh giá anh ấy.
Trong lòng Trần Viễn có một loại cảm giác rất kỳ quái, loại huyết mạch tương liên này, khiến nội tâm của anh ấy cũng mềm mại theo.
Liên tiếp đút hơn mười muỗng, cục cưng lập tức ăn không nổi nữa.
Thẩm Mỹ Vân nhắc nhở: "Chắc là ăn no rồi, bữa tiếp theo rồi cho ăn."
Lúc này Trần Viễn mới dừng tay.
Bà Tống toeeps nhận đứa bé từ trong tay anh ấy, cẩn thận từng li từng tí dỗ đứa bé ngủ.
Mắt thấy bên này cô không có tác dụng gì nữa, Thẩm Mỹ Vân lập tức cùng Trần Thu Hà đề nghị trở về.
Các cô phải trở về ở phòng bếp bận rộn, làm chút cơm ở cữ cho Tống Ngọc Thư.
Mà phòng bệnh bên này có hai vợ chồng bà Tống, còn có Trần Hà Đường cùng với Trần Viễn, bốn người hẳn là đủ rồi.
Trên đường các cô trở về.
Trần Thu Hà đột nhiên nói: "Con và Trường Tranh không sinh con cũng tốt." Như vậy, bà không cần lo lắng.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Hiện tại mẹ đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
Trước kia Trần Thu Hà vẫn cảm thấy bọn họ không có con là tiếc nuối lớn nhất.
Trần Thu Hà đáp một tiếng: "Có Miên Miên là tốt rồi."
Thẩm Mỹ Vân nắm tay bà, không nói gì.
Tống Ngọc Thư ở bệnh viện một tuần, lập tức xuất viện về nhà, thế nhưng ở cữ vẫn ở nhà họ Tống, cô ấy ngủ từ nhỏ đến lớn, cô ấy nói quen rồi.
Trần Viễn ngược lại không miễn cưỡng cô ấy, chủ yếu là anh ấy cảm thấy chỉ cần vợ vui vẻ là được.
Sau khi về nhà.
Thẩm Mỹ Vân cầm hai hộp sữa bột đến thăm Tống Ngọc Thư: "Thế nào?"
Tống Ngọc Thư đang cho đứa nhỏ bú sữa, nhưng đứa nhỏ gấp đến đầu đầy mồ hôi, lại ăn không được, khóc gào.
Tống Ngọc Thư vẻ mặt u sầu: "Chị không có sữa, các loại sữa bột đều thử, cũng vô dụng."
Mắt thấy đứa bé sắp đói bụng.
Thẩm Mỹ Vân đặt sữa bột lên bàn: "Không có sữa thì không có sữa, trong nhà cũng không phải không có sữa bột, cho con uống sữa bột là được."
Rất có lý.
Nhưng Tống Ngọc Thư còn muốn thử.
Thẩm Mỹ Vân thấy cô ấy kiên trì, cũng không tiếp tục đề tài này: "Cơ thể khôi phục thế nào?"
Tống Ngọc Thư: "Thỉnh thoảng có thể xuống giường đi lại, thế nhưng vẫn đau dữ dội." Nhất là trong nháy mắt ngày đầu tiên sinh mổ trên giường, cô ấy đau đến linh hồn đều sắp rã ra.
Nhưng mấy ngày nay tốt hơn nhiều.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy là được, chị phải nằm nghỉ ngơi nhiều một chút, giao đứa nhỏ cho anh em chăm."
Loại ngôn luận này của cô khiến Tống Ngọc Thư kinh ngạc một lát: "Ngay cả mẹ chị cũng nói, để chị trông con nhiều hơn, để Trần Viễn nghỉ ngơi thật tốt."