Không phải chen chúc với Cao Dung thì cũng là chen chúc với Trần Ngân Diệp.
Lúc này mới phát hiện dẫn mẹ cùng con gái tới, không có chỗ đặt chân.
Cũng không thể nhờ vả Cao Dung.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, mẹ và Miên Miên ở nhà khách gần con trước được không? Con sắp xếp ổn thỏa nhà cửa trước rồi hai người dọn đến đó?"
Trần Thu Hà từ trước đến nay đều nghe theo con gái, ngược lại Miên Miên lập tức tục hỏi một câu: "Vậy mẹ, mẹ ở đâu?"
Thẩm Mỹ Vân: "Trước kia mẹ và dì Cao của con chen chúc ở cùng một phòng."
"Vậy con có thể đi xem không?"
Cô bé muốn đi xem mẹ sống ở đâu.
Khi cô bé không biết, nơi mẹ từng sống là dạng gì.
Không biết tại sao, ngay lúc này, Thẩm Mỹ Vân hiểu ngay lời con gái nói, cô xoa xoa mặt đối phương: "Vậy thì đi xem đi."
Cao Dung thuê một phòng lớn, chờ lên rồi, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới phản ứng lại, phòng bên cạnh cũng được cô thuê.
Chỉ là, lúc ấy cho Tiểu Hầu ở, Tiểu Hầu đều bị điều đi, phòng này trống không.
Thẩm Mỹ Vân vỗ đầu: "Xem trí nhớ của mẹ kìa, thật sự là bận quên mất, bên cạnh phòng dì Cao của con có một gian phòng mẹ thuê lúc trước là chú Tiểu Hầu của con ở, hôm nay chú ấy đi rồi, phòng trống, mẹ và con xem, nếu không chê thì tạm thời sắp xếp lại."
Bên trong là một cái giường tầng trên dưới.
Trần Thu Hà: "Con cũng có thể ở, chúng ta có gì mà không ở được?"
Miên Miên: "Đúng vậy."
Gật đầu như gà mổ thóc.
Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười, chào bà Diệp dưới lầu, lúc này mới dẫn Trần Thu Hà và Miên Miên đi lên, lấy chìa khóa từ trong túi xách ra.
Bên này cửa rất cũ kỹ, khoá cửa làm bằng đồng thau, cạch một tiếng, cửa mở ra lập tức lộ ra quang cảnh bên trong.
Tiểu Hầu sinh ra ở đội, cậu ta vẫn luôn rất giữ vệ sinh, trước khi cậu ta đi, còn quét dọn trong phòng một lần.
Cho dù là mấy tháng không có người ở, nhiều nhất cũng chỉ là bụi bặm nhiều hơn một chút.
Trần Thu Hà thấy vậy, lập tức xắn tay áo lên: "Để mẹ quét dọn."
Thẩm Mỹ Vân không ngăn lại: "Mẹ, mẹ và Miên Miên ngồi trước đi, con đi tìm hai bộ chăn mới."
Cũng may, cô lúc trước vì lo cho người ở Hy Vọng Mới, những đồ dùng cơ bản này đều mua rất nhiều.
Từ trong ngăn tủ lấy ra hai bộ, lưu loát thay, là một cái giá giường phân thành giường trên giường dưới.
Thẩm Mỹ Vân trải xong, lập tức nói với Miên Miên: "Miên Miên, con còn trẻ thì ngủ giường trên, để cho bà ngoại con ngủ giường dưới nhé?"
Miên Miên tất nhiên không từ chối.
Căn phòng cũng không lớn, chỉ chốc lát Trần Thu Hà đã lau xong, Thẩm Mỹ Vân lập tức gọi các bà: "Xuống dưới lầu, con dẫn hai người ăn đồ ăn bản địa. Chờ buổi chiều, con đến bến tàu xem có ai đi biển về không, con mua chút hải sản làm cho hai người ăn."
Giờ này là buổi trưa, ngược lại không tiện đi mua.
Trần Thu Hà và Miên Miên đương nhiên không có gì không đồng ý.
Thẩm Mỹ Vân gọi mỗi người hai phần: "Nếm thử đi. Ăn không hết thì đưa cho con."
Một người là mẹ cô, một người là con gái cô, thật ra không tồn tại cơm thừa ăn không vô.
Trần Thu Hà ngược lại không muốn Thẩm Mỹ Vân ăn phần thừa của mình, Thẩm Mỹ Vân cũng không thèm để ý.
Sau khi nếm thử bát canh thứ ba, mắt Trần Thu Hà sáng lên: "Ngon quá."
"Nhất là cái lá xanh này là cái gì?"
Thẩm Mỹ Vân: "Lá Thanh Tâm."
Thanh Tâm hạ hỏa, mùa hè có thể ăn nhiều một chút.
Trần Thu Hà chọn lá húng chó nhìn đi nhìn lại: "Thật không ngờ, lá húng chó cũng có thể làm thức ăn, mùi vị cũng không tệ lắm."
Thêm một miếng nữa.
Miên Miên không lên tiếng, cô bé vùi đầu ăn.
Hu hu hu, cô bé thật sự là thật nhiều năm không ăn loại thức ăn địa phương này, cô be đến bây giờ còn nhớ rõ ký ức năm tuổi, khi đó cô bé cùng mẹ sinh hoạt ở phía nam, thường xuyên ăn những thực phẩm này.