"Nhưng anh chỉ muốn tra án bắt người xấu." Anh Chu theo bản năng nói.
"Nghe này."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chuyện thế gian này không có thập toàn thập mỹ, trước tiên anh phải nuôi sống cả nhà già trẻ đã, sau đó đi nói chuyện khác cùng mộng tưởng. Nếu không tất cả chỉ là nói suông. Trước cầu sinh tồn, sau lại cầu ước mơ. Khi sinh tồn đều là vấn đề mà đi nói mộng tưởng có chút quá mức hẹp hòi."
Triệu Xuân Lan cũng khuyên theo: "Lão Chu à, em cảm thấy Mỹ Vân nói rất đúng, một nhà ba người chúng ta ở đây, ăn uống vệ sinh đều cần tiền, hơn nữa Thanh Tùng còn đang học đại học, bên thằng bé lại là chi tiêu nhiều hơn."
Lão Chu sắc mặt buồn bực, một lúc lâu, anh ấy thở dài: "Anh biết rồi."
Thấy anh ấy đồng ý đến Cục Quy hoạch đất đai, Triệu Xuân Lan thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Mỹ Vân cũng tiếp tục nói: "Hơn nữa anh Chu, cục quy hoạch đất đai cũng không tệ như anh nghĩ, anh có biết sức cạnh tranh lớn nhất của Bằng Thành bây giờ là gì không?"
Cái này thật đúng là khiến lão Chu cứng họng, anh ấy hồi tưởng một lúc lâu, lúc này mới nói: "Khai phá."
"Đúng, toàn bộ Bằng Thành đều đang khai phá xây dựng, điều này có nghĩa là cục quy hoạch đất đai là vấn đề quan trọng nhất, em không rõ lắm, đối phương thật sự là bỏ đá xuống giếng sao?"
Người biết thì tưởng là kẻ thù, người không biết thì tưởng là quý nhân.
Lão Chu: "..."
"Em nói hình như có chút đạo lý."
Chỉ số IQ của anh ấy đương nhiên đang vận dụng hết cỡ, sau một lúc lập tức nghĩ rõ ràng cửa ải trong đó.
Rốt cuộc là người từng làm tham mưu trưởng ở trú đội, vốn cũng không kém, thứ anh ấy thiếu chỉ là không biết gì về Bằng Thành.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Em cảm thấy anh đến cục quy hoạch đất đai làm cho tốt, ước nguyện ban đầu của anh là bắt người xấu, mưu cầu phúc lợi cho dân chúng, nhưng anh đến cục quy hoạch đất đai cũng giống như vậy, đều là vì tốt cho dân chúng, thật ra, về bản chất mà nói là không khác nhau. l
Cái miệng này của cô rất nhanh nhạy, dăm ba câu đã giải quyết xong chuyện.
Lão Chu đối với việc đi cục quy hoạch đất đai cũng không bài xích như vậy nữa, anh ấy lập tức nói: "Mỹ Vân, chờ sau khi nhà anh xong xuôi, anh mời em ăn cơm. Phải cảm ơn em thật tốt."
Thẩm Mỹ Vân dọn chút đồ đạc bỏ lại, lúc này mới nói: "Được, em chờ tin tức tốt của hai người."
Lão Chu đến Cục Quy hoạch Đất đai, đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, đây là một chuyện không tệ.
Tương lai cô muốn mua đất ở Bằng Thành, có thể còn cần lão Chu ở giữa hòa giải.
Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy, nửa tháng sau, Triệu Xuân Lan gọi điện thoại cho cô: "Mỹ Vân à, bên em có rảnh không? Chị và lão Chu muốn mời em ăn một bữa cơm."
Thẩm Mỹ Vân cũng cố ý đi tìm Triệu Xuân Lan, cô lập tức nói: "Em rảnh thì tới ngay."
Lúc cô tới, còn đưa Miên Miên cùng từ Dương Thành tới, vì thế, cô còn sớm báo cho Triệu Xuân Lan, Triệu Xuân Lan báo tin tức cho Nhị Nhạc, Nhị Nhạc sớm một ngày lập tức muốn trốn học.
Thiếu chút nữa lại bị Triệu Xuân Lan đánh một trận, thế nhưng, rốt cuộc là vì hai đứa nhỏ nhiều năm không gặp.
Cô ấy vẫn cho Nhị Nhạc xin nghỉ nửa ngày, Nhị Nhạc sau khi biết, đầu tiên là vui vẻ không thôi, tiếp theo chính là ăn mặc.
Cậu ta bây giờ mười ba tuổi, đã có dáng vẻ thiếu niên, giọng nói cũng có biến đổi lớn, cậu ta đã sớm tìm quần áo đẹp nhất của chính mình.
Chỉ là tìm thật lâu, cũng không thể tìm được bộ thích hợp.
Nhị Nhạc lập tức nhịn không được oán giận một trận: "Mẹ, sao mẹ không mua cho con chút quần áo đẹp, sao con gặp chị Miên Miên của con được đây?"
Triệu Xuân Lan đang dọn dẹp phòng, cô ấy liếc mắt: "Cái rắm con to một chút, còn biết mặc quần áo tử tế? Biết thì tưởng con gặp chị Miên Miên, không biết thì tưởng con đi xem mắt."