[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2682 - Chương 2682: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 7

 Chương 2682: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 7 Chương 2682: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 7 Chương 2682: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 7

Tiểu Lương trầm tư một lát, ruộng đất bên La Hồ là năm trăm năm mươi một mẫu.

Đây là giá giao dịch nội bộ của họ.

Chỉ là, vào lúc này, Tiểu Lương cũng không quản được những thứ này, lập tức trực tiếp nói với bên ngoài.

Anh ta muốn cho trưởng thôn Lý uống một viên thuốc an thần.

Trưởng thôn Lý không nghĩ tới đất của La Hồ lại bán đắt như vậy.

"Nơi này của chúng tôi chắc chắn kém hơn La Hồ."

Lúc trước ông ấy mua hải sản đi qua La Hồ, bên kia có thể phồn hoa, nào giống nơi này của bọn họ, ngay cả vào thôn cũng không dễ dàng.

Đập vào mắt đều là bùn lầy, bãi biển, cùng với đại dương mênh mông vô bờ.

"Phải."

Tiểu Lương cũng nói thẳng: "Bên này vắng vẻ, hơn nữa còn hoang vu." Anh ta nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Vậy tôi tính trung bình nửa giá là được rồi."

Nửa giá cũng phải hai trăm bảy mươi lăm.

Trưởng thôn Lý muốn nói quá mắc, nhưng khi này vẫn phải có đầu óc, thời khắc mấu chốt ông ấy không lên tiếng.

Chỉ nhìn Thẩn Mỹ Vân với vẻ lo lắng.

Ông ấy sợ Thẩm Mỹ Vân chê đắt, xoay người rời đi.

Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Bên này ruộng hàu mà hai trăm bảy một mẫu thì có chút đắt."

Cô vừa nói, trưởng thôn Lý lập tức nói: "Giá cả có thể bàn bạc."

Ông ấy sợ Thẩm Mỹ Vân rời đi.

Thẩm Mỹ Vân nhìn dáng vẻ trung thực của trưởng thôn Lý, cô thở dài: "Vậy hai trăm bảy đi, giảm cho tôi năm đồng tiền lẻ."

Trưởng thôn Lý và Tiểu Lương đều không nghĩ tới, Thẩm Mỹ Vân chỉ giảm năm đồng xuống.

Hai người đều có chút kinh ngạc.

Như là nhìn ra nghi hoặc của bọn họ.

Thẩm Mỹ Vân cười khổ nói: "Tôi thấy mọi người ở đây đều sống không dễ dàng. Cái giá này tôi thật sự không nỡ mặc cả xuống thêm nữa."

Đây là lời nói thật, chỉ cần là gian thương tới, hôm nay dù trả giá xuống một nửa nữa, đối phương cũng sẽ đáp ứng.

Bởi vì Hậu Hải nơi này chưa từng có chiến dịch bán đất ra, hơn nữa bao gồm trưởng thôn Lý đều cho rằng, bọn họ nơi này là không có khả năng đối ngoại bán ra.

Bởi vì tất cả đều là bãi biển rộng lớn, ai muốn?

Không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại muốn.

Trưởng thôn Lý nghe nói như thế, nhất thời cảm kích nói: "Bà chủ Thẩm, thật sự là cảm ơn cô."

Nhưng có điều ông ấy tò mò hơn.

"Cô mua nhiều hàu như vậy làm gì?"

Thẩm Mỹ Vân vốn định xây nhà ở đây, nhưng sau khi nhìn lại, cô phát hiện hiện tại hình như cô không có năng lực xây nhà ở đây.

Về sau mảnh đất này ở Hậu Hải có thể phát triển lên, đó là khi quốc gia xuất động máy móc, tiến hành lấp biển tạo đất.

Bây giờ cô thật sự không có bản lĩnh phá đi.

Cho nên, cũng chỉ là đồn trú mà thôi, đợi đến thời cơ có thể ở.

Những ý nghĩ này, cô đương nhiên không thể nói ra bên ngoài, cô lập tức lấy cớ: "Dưới tay tôi làm ăn, cần có thị trường hải sản của chính mình."

Còn lại không cần phải nói, mọi người sẽ biết.

"Nếu đã quyết định giá cả, vậy chúng ta lập tức ký hợp đồng đi. Đúng rồi, hai trăm bảy mươi một mẫu, hiện tại nơi này có bao nhiêu mẫu?"

Trưởng thôn Lý giở trò xảo quyệt: "Hai trăm ba mươi mẫu."

Ông ấy vừa dứt lời, Tiểu Lương lập tức nhìn qua, có chút tức giận: "Lúc trước không phải ông nói chỉ có hơn một trăm mẫu sao?"

Trưởng thôn Lý: "Là hơn một trăm mẫu, tôi cũng tăng thêm ba mươi mẫu trong nhà mình."

Giọng điệu ông ấy mang theo vài phần khẩn cầu: "Trong nhà tôi già trẻ phải sống, cháu trai phải vào thành phố kết hôn, chúng tôi cũng đều đang nghĩ biện pháp xoay sở tiền cho nó."

Lúc trước còn không có biện pháp, bây giờ có cơ hội, ông ấy tất nhiên không thể bỏ qua.

Tiểu Lương trực tiếp hướng Thẩm Mỹ Vân nói: "Nếu cô cảm thấy không thích hợp thì từ chối, mua theo như đã nói."

Thẩm Mỹ Vân chỉ mong mua nhiều một chút, cô cười cười: "Không sao, vậy hai trăm ba mươi mẫu đi."

Bình Luận (0)
Comment