Cũng chính là vịnh Tiền Loan, cô phát hiện cách gọi của người nơi này đối với vịnh Tiền Loan không giống nhau, có người gọi là vịnh Tiền Loan, có người gọi là vịnh.
Cô lựa chọn nhập gia tùy tục, trực tiếp gọi vịnh cho xong.
Thẩm Mỹ Vân lúc trước nghe trưởng thôn Lý bọn họ gọi như vậy, trưởng thôn Lý nghe được bọn họ muốn đi vịnh, nhất thời sửng sốt: "Hai người còn muốn đến vịnh mua đất?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
"Trưởng thôn Lý, ông biết người nào ở đó sao?"
Trưởng thôn Lý gật đầu: "Tôi có một em gái gả cho người vùng Vịnh, hai người nếu tin tôi, có thể để tôi dẫn đường cho hai người."
Tiểu Lương cảm thấy không tệ, vừa vặn anh ta không quen thuộc với vịnh như thôn Hậu Hải.
Đê cho trưởng thôn Lý dẫn đường, có người quen chính cũng dễ làm việc, một đường thông suốt, sau khi đi, trưởng thôn Lý lập tức tìm được thôn trưởng vịnh Tiền Loan.
Nói rõ ý đồ đến đây, hơn nữa còn nói cho ông ấy biết, thôn Hậu Hải bọn họ phát đạt rồi.
Đối với việc này, tộc trưởng Lâm ở vịnh cực kỳ hâm mộ, trực tiếp làm chủ bán một trăm mẫu đất cho Thẩm Mỹ Vân. Thẩm Mỹ Vân còn muốn mua nhiều một chút, đáng tiếc là tộc trưởng Lâm không chịu bán.
Nói là chính bọn họ muốn giữ lại.
Đáng nhắc tới chính là trong hơn một trăm mẫu đất ở vịnh, có mẫu là bãi biển, có mẫu là đồng ruộng, trộn lẫn cùng một chỗ bán.
Thẩm Mỹ Vân thấy đối phương như thế, lập tức đáp ứng, giá cả vẫn là hai trăm bảy một mẫu.
Một tay giao tiền, một tay lập hợp đồng, sau khi rời khỏi vịnh, Tiểu Lương nhìn Thẩm Mỹ Vân, thầm nghĩ ai có thể nghĩ nữ đồng chí cực kỳ trẻ tuổi ngay trước mặt anh ta này, trong nháy mắt tiêu hơn mười vạn đi ra ngoài, mắt ngay cả chớp cũng không buồn chớp.
"Còn đi Nam Sơn không?"
Nam Sơn thật ra là đại bản doanh của bọn Tiểu Lương.
Thẩm Mỹ Vân: "Đi."
Trên mặt cô toát ra vẻ quẫn bách: "Nhưng tiền trong tay tôi không còn nhiều lắm, có thể không mua được chỗ tốt. Cậu dẫn tôi đi xem trước, tôi xem xong rồi mới quyết định."
Tiểu Lương thấy cô không có tiền, nghĩ thầm lúc này mới thấy đúng đúng, thiếu chút nữa anh ta đều cho rằng Thẩm Mỹ Vân là nữ phú bà từ Hương Giang tới.
"Cô muốn đi chỗ nào ở Nam Sơn?"
Nam Sơn thật ra có diện tích rất lớn.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Dẫn tôi đến vị trí trung tâm nhìn một chút."
Cô biết khu vực phồn hoa nhất Nam Sơn đời sau, cũng biết vị trí trung tâm thành phố, nhưng địa danh kia là do đời sau phát triển mới đặt tên, hiện tại căn bản không có.
Những gì cô ấy biết, cũng chỉ là vị trí trung tâm Nam Sơn là phồn hoa nhất, bởi vì khu vực thuận tiện, khiến cho phía đông giáp vịnh Thâm Quyến, phía nam là Nam Du cực kỳ náo nhiệt.
Về phần phương bắc thì càng tốt, có đại học Thâm Quyến cực kỳ nổi danh, cùng với vạn công ty công nghệ được thành lập ở đó.
Nơi này từng nuôi sống vô số người làm công.
Cũng chế tạo vô số thiên tài Trung Quốc.
Muốn mua đất, tất nhiên phải mua ở vị trí phồn hoa nhất!
Nghe thấy cô muốn mua vị trí trung tâm ở Nam Sơn, Tiểu Lương nhanh chóng đưa ra mấy vị trí: "Phố Nam Tân, Nam Du và thành cổ Nam Đầu, tôi dẫn cô đi dạo một vòng."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Mới đầu thập niên tám mươi, phố Nam Tân cũng vừa mới phát triển, hiện tại kém xa náo nhiệt và phồn hoa của La Hồ.
Thẩm Mỹ Vân một đường nhìn qua, cuối cùng chọn ở vị trí không biết tên ở giữa.
"Cứ ở đây đi."
Cách đó không xa chính là cao ốc Nam Du, mà nay nơi này vẫn chỉ là một mảnh đất hoang và phế tích, xa xa bụi đất tung bay, cho thấy nơi này còn đang xây dựng.
Thuộc về nơi cần phát triển.
Tiểu Lương nhìn một mảnh đất hoang trước mặt, anh ta dại ra, hơn nữa cực kỳ không hiểu nổi.
Thẩm Mỹ Vân chọn những vị trí này, đều là vì cái gì?
Vừa rách vừa nát, thuộc loại ăn mày đi đến đây đều hận không thể nhổ hai ngụm nước bọt.