Người của đơn vị bọn họ, cô ấy nhất định là không dám giới thiệu, bởi vì chính cô ấy cũng nhận việc riêng.
Nhưng nếu có thể tìm được sinh viên Thanh Đại đến hỗ trợ, điều này có nghĩa là làm việc làm ít công to, đơn vị của các cô ấy đều có không ít người tốt nghiệp ngành kiến trúc Thanh Đại.
Những thiên chi kiêu tử này, không chỉ năng lực học tập mạnh, năng lực làm việc cũng mạnh.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Chờ em kéo gánh hát lên, đến lúc đó tới tìm chị Tào."
Tào Mai: "Đây là đương nhiên, đến lúc đó chị xin nghỉ cùng em đi Bằng Thành một chuyến, xem thực địa bên kia."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Vậy chốt."
Vừa dứt lời, Tào Chí Phương bưng đồ ăn tiến vào, Thẩm Mỹ Vân lập tức kêu gọi Tào Mai dùng bữa, bởi vì cô sớm báo trước, trên bàn đều là món ăn ngon nhất trong quán.
Dù là Tào Mai cũng không nhịn được hoa cả mắt.
Hôm nay đi theo Thẩm Mỹ Vân, cô ấy xem như kiến thức quán ăn nhà họ Lỗ nổi danh vì gì, cô ấy cũng hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải suy tính cho kỹ chuyện hôm nay.
Sau khi mở tiệc chiêu đãi Tào Mai xong, Thẩm Mỹ Vân đưa hộp quà cho cô ấy, tiễn cô ấy ra ngoài: "Chị Tào, chờ bên em kéo xong gánh hát, em sẽ tìm chị cùng đi Bằng Thành."
Tào Mai gật đầu: "Được rồi, Mỹ Vân, em không cần tiễn."
Thẩm Mỹ Vân đưa mắt nhìn cô ấy rời đi.
Tào Chí Phương chạy tới: "Mỹ Vân, cô thật giỏi."
Thẩm Mỹ Vân cười lắc đầu.
Ngày hôm sau, cô lập tức đi tìm Ôn Hướng Phác vẫn còn ở phòng thí nghiệm Thanh Đại, Ôn Hướng Phác hiển nhiên là không nghĩ tới, lại còn có thể nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân ở Bắc Kinh, anh ấy kinh ngạc nói: "Dì Thẩm, không phải dì và Miên Miên cùng đi về phía nam sao?"
Dì Thẩm đã về, Miên Miên đã về chưa?
Thẩm Mỹ Vân như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn: "Dì đã trở lại, Miên Miên vẫn chưa. Hướng Phác, dì tìm cháu có chuyện muốn cháu hỗ trợ."
Ôn Hướng Phác đè nén thất vọng trong lòng: "Dì Thẩm, dì nói đi."
"Cháu có biết sinh viên ngành kiến trúc của trường cháu không?"
Thẩm Mỹ Vân nói thẳng: "Dì bên này thành lập một công ty kiến trúc ở phía nam, muốn tìm mấy sinh viên ngành kiến trúc chuyên nghiệp gia nhập, cháu xem cháu có thể hỗ trợ giới thiệu cho dì không?"
Ôn Hướng Phác thật đúng là quen biết.
Anh ấy học chuyên ngành vật lý, nhưng chuyên ngành kiến trúc là chuyên ngành át chủ bài của bọn họ, hơn nữa sinh viên cũng không nhiều.
Đầu óc anh ấy nhanh chóng lọc ra vài người.
"Dì Thẩm, cháu vừa vặn quen biết hai người, năm nay bọn họ đang định nghỉ hè tìm công việc thực tập."
Ánh mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên: "Giới thiệu cho dì!"
Ôn Hướng Phác gật đầu, tốc độ của anh ấy rất nhanh, sau khi trở về ký túc xá một chuyến, một lát sau lập tức dẫn hai bạn học nam tới.
Đối phương rất gầy, quần áo mặc rất sạch sẽ, nhưng có mấy miếng vá.
Chỉ vừa gặp mặt, Thẩm Mỹ Vân đã biết Ôn Hướng Phác vì sao tìm bọn họ, bởi vì bọn họ cần tiền.
Không phải sinh viên nào cũng có thể tìm được chỗ ở trong kỳ nghỉ hè, cũng không phải sinh viên nào cũng có thể tìm được một công việc thực tập thích hợp.
Đối với sinh viên từ nơi khác đến mà nói, bọn họ nửa bước cũng khó đi.
Thẩm Mỹ Vân đè nén những ý nghĩ này, lập tức cười cười, giọng điệu ôn hòa: "Các cháu chính là thiên chi kiêu tử của ngành kiến trúc mà Hướng Phác giới thiệu cho dì đúng không?"
Cô vừa nói, Quách Khắc Kiệm cùng Nghiêm Hoa nhất thời xua tay: "Chúng cháu chỉ là sinh viên bình thường."
Ôn Hướng Phác mới là thiên chi kiêu tử của trường bọn họ.
"Có thể thi đậu Thanh Đại sẽ không có sinh viên bình thường."
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Hướng Phác hẳn là đã nói với mọi người rồi, dì thành lập một công ty xây dựng ở Bằng Thành phía Nam, hiện tại cần nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp trong ngành xây dựng, hoan nghênh mọi người gia nhập."