Sau khi rời khỏi Thanh Đại, cô lại tìm được Tào Mai, cầm chứng minh thư, trực tiếp đến sân bay mua năm vé máy bay.
Lần đầu tiên nhìn thấy người mua vé máy bay giống như mua cải trắng, nhân viên bán vé còn cố ý nhìn cô một cái.
Thẩm Mỹ Vân: "Phiền cô nhanh một chút."
Cô đang vội.
Đối phương lưu loát đưa vé máy bay cho cô, sau khi Thẩm Mỹ Vân trả tiền xong, lập tức rời khỏi phòng bán vé. Lại chạy một chuyến đến ngân hàng Trung Quốc ở Vương Phủ Tỉnh, chia tiền bên trong làm mấy lần, toàn bộ gửi đến ngân hàng của Bằng Thành.
Vì thế, quản lý ngân hàng còn tới tìm cô, hỏi có phải bọn họ làm không tốt ở chỗ nào hay không, khiến Thẩm Mỹ Vân không hài lòng ở đâu hay không.
Cô mới một lần đã chuyển toàn bộ tiền đi.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Thật sự không phải, quản lý Hà, là cá nhân tôi có một vụ làm ăn mới ở Bằng Thành, nơi này cần tiền, không có biện pháp lúc này mới chuyển đi. Đúng rồi, quản lý Hà, nếu như tôi muốn vay, không biết lấy danh nghĩa của tôi, có thể vay được bao nhiêu?"
Quản lý Hà là biết danh nghĩa của Thẩm Mỹ Vân là doanh nhân, anh ta suy tư một chút: "Nếu là thế chấp quán ăn nhà họ Lỗ có thể vay được hai mươi vạn, thị trường quần áo Tây Đan được vay mười vạn."
Không nhiều lắm.
Chỉ có thể nói tạm thời chỉ có thể giữ nguyên.
Thẩm Mỹ Vân nói cảm ơn, lúc này mới rời đi.
Quản lý Hà nhìn theo bóng lưng Thẩm Mỹ Vân rời đi, nói với cấp dưới bên cạnh: "Lần sau bà chủ Thẩm tới, nhật định phải báo cho tôi biết."
Hoặc là cho vay, hoặc là gửi ngân hàng.
Cả hai đều là con cá lớn của họ.
*
Thẩm Mỹ Vân thu dọn xong hết thảy, lại chạy một chuyến đến nhà họ Tống, nói chuyện này với Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư: "Mấy ngày nay chị không đi được, Điềm Điềm cần người trông non, chờ vài ngày nữa đi, đến lúc đó chị bớt chút thời gian đi qua một chuyến. Nhưng giấy chứng nhận kế toán của chị có thể cho em dùng trước, em cầm đi đăng ký công ty trước."
Đây là cô ấy thật sự tín nhiệm Thẩm Mỹ Vân, cô ấy giao sự nghiệp kiếm cơm của mình cho cô.
Thẩm Mỹ Vân: "Được, em đăng ký xong rồi, đến lúc đó sẽ đưa về cho chị, nhưng mà, chị dâu nếu rảnh rỗi vẫn phải giúp em đi Bằng Thành một chuyến, giúp tôi làm dự toán, nếu không trong lòng em không yên."
Tống Ngọc Thư nhìn lịch: "Chờ Điềm Điềm đi nhà trẻ đi, con bé đi nhà trẻ ban ngày, chị qua đó cũng yên tâm một chút, em đặt vé máy bay cho chị, chị tận lực ngày hôm sau sẽ trở về."
Cô ấy sợ mình đi rồi, Điềm Điềm không quen.
Thẩm Mỹ Vân không đến vạn bất đắc dĩ, thật ra cũng không muốn Tống Ngọc Thư bận rộn vào lúc này, dù sao, Tống Ngọc Thư còn đang chăm sóc đứa nhỏ.
Nhưng bên cô thật sự cần kế toán, hơn nữa còn là kế toán giỏi làm dự toán, năng lực chuyên nghiệp kém, có thể đều không đảm nhận được việc này.
"Chị dâu, thật sự làm phiền chị rồi."
"Người một nhà không được nói lời này, em nhìn xem con gái của chị, có phải rất đáng yêu hay không?"
Trong mắt người mẹ, con cái là tốt nhất.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, sau ba tháng Điềm Điềm hôm nay mặt mày dài ra một ít, trắng trẻo sạch sẽ, uống sữa vù vù, toàn thân thơm mùi sữa, miễn bàn đáng yêu thế nào.
Thẩm Mỹ Vân yêu thích không buông tay ôm một lúc, lúc này mới rời đi.
Sáng hôm sau, cô lập tức tụ tập mấy người ùng một chỗ, đúng tám giờ rưỡi, lên máy bay.
Nói thật, đây là lần đầu tiên bọn Quách Khắc Kiệm ngồi máy bay, vừa lên mọi người mặc dù đang chịu đựng, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn chung quanh.
Đường Mẫn: "Lúc trước cô giáo nói trong quá trình máy bay bay lên, sẽ có luồng không khí rất lớn, lát nữa quan sát tiếp thử xem? Tôi cảm giác đề tài học kỳ sau, tôi có thể nghiên cứu về phương diện này."
Không thể không nói, học sinh giỏi chính là học sinh giỏi.