Chờ những giấy tờ này đều gom lại đầy đủ, cộng thêm nghiệm tư trong ngân hàng, trên cơ bản công ty của coi có thể thành lập.
Những giấy tờ này, Tào Mai bọn họ lần này tới đây đều là tùy thân mang ở trên người, nghe nói như thế, lập tức đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân: "Dùng xong en sẽ đưa lại cho mọi người."
Cầm giấy chứng nhận, lập tức chạy một chuyến đến phòng công thương, cộng thêm sổ tiết kiệm ngân hàng, đăng ký công ty.
Cô phát hiện Bằng Thành bên này đối với chuyện đăng ký công ty, là cực kỳ khoan dung, thậm chí cũng không có bất kỳ khó xử gì, trực tiếp nộp xong giấy chứng nhận cùng phí đăng ký, lập tức có thể lấy được giấy phép kinh doanh.
Thẩm Mỹ Vân đăng ký công ty kiến trúc gọi là Đại Hoa Kiến Trúc, cầm giấy phép kinh doanh đi ra, cô lập tức triệt để thở phào nhẹ nhõm.
Thủ tục chính quy đều làm xong, hiện tại cũng chỉ còn lại có đầu tư xây dựng.
Chờ sau khi cô từ phòng công thương đi ra, bọn Tào Mai ở đường Nam Sơn cũng nhìn coi.
Thẩm Mỹ Vân tới tìm bọn họ: "Thế nào rồi?"
Tào Mai: "Trên cơ bản đều xem xong, không có vấn đề gì lớn, trở về chỉ cần vẽ tranh phác thảo."
Thẩm Mỹ Vân lập tức thích nghe lời này, cô đáp một tiếng: "Vậy chúng ta trở về? Cũng không thể đi ở nhà khách, ở nhà khách mọi người liên hệ không tiện, trước hết về Dương Thành, ở căn hộ lầu ba bên kia của em được rồi, căn bên kia em vừa vặn có bốn cái phòng, mọi người ở cùng một chỗ, vẽ tranh thương lượng cái gì cũng thuận tiện một chút."
"Như vậy cũng được."
Tào Mai dứt khoát đáp ứng.
Đám người Đường Mẫn còn có chút nghi hoặc: "Ở nhà dì sợ sẽ gây thêm phiền phức."
Thẩm Mỹ Vân: "Không ở cùng căn với bọn đi, ba đứa ở trên lầu."
Tào Mai cười trêu ghẹo nói: "Các cháu còn không biết sao, dì Thẩm của các cháu là phú bà, mua ba căn hộ trên lầu, có chỗ ở của chúng ta."
Có thể ở nhà tất nhiên là thoải mái hơn so với ở nhà khách một chút.
Nghe nói như thế, bọn Đường Mẫn cảm thán không thôi.
Sau khi mang theo bọn họ trở về, lập tức bắt đầu làm thiết kế.
Thẩm Mỹ Vân sợ quấy rầy đến bọn họ, bình thường ngoại trừ ăn cơm, bình thường cũng sẽ không lên lầu, đương nhiên thỉnh thoảng lúc lên lầu, hai bên cũng sẽ trao đổi chi tiết.
Đợi đến ngày thứ ba.
Tống Ngọc Thư và Ôn Hướng Phác ngồi cùng một chuyến bay đi tới Dương Thành, vẫn là Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên đi đón.
Cũng là trực tiếp đón về nhà, chỉ có thể nói có nhà ở thật tốt.
Không giống như lúc trước quẫn bách như vậy, mỗi lần có người tới, không biết sắp xếp như thế nào cho tốt.
Tống Ngọc Thư và Ôn Hướng Phác là người một nhà, lập tức sắp xếp ngủ ở lầu hai, Miên Miên một mình chạy tới lầu năm ở.
Vốn định gọi Ôn Hướng Phác, bị Thẩm Mỹ Vân lạnh lùng trừng mắt, Miên Miên cũng ý thức được điều gì đó, cô bé lè lưỡi: "Hình như không phải lúc nhỏ. Vậy mẹ, anh Hướng Phác ở lầu hai, con ở lầu năm."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Mẹ sẽ chuẩn bị một phòng riêng cho nó, bà con ở chung phòng với con."
Về chuyện căn hộ lầu một là chuẩn bị cho ông Quý cùng bà Quý, Thẩm Mỹ Vân còn chưa có ý định động đến, lúc trước gọi bọn họ tới đây ở, nhưng mùa hè bọn họ thích ở tại tứ hợp viện Bắc Kinh, cảm thấy tứ hợp viện mát mẻ hơn một chút.
Dự định đợi qua tháng mười, Bắc Kinh lạnh rồi, bọn họ mới đến phía nam trải qua mùa đông.
Thẩm Mỹ Vân tất nhiên không miễn cưỡng bọn họ.
Miên Miên thấy mẹ đã sắp xếp xong xuôi, lúc này mới yên tâm đi.
Thế nhưng, Ôn Hướng Phác vừa đến, cô bé đã có những lời không thể nói hết với anh.
"Em không muốn hỏi anh trước em thi được bao nhiêu điểm sao?"
Miên Miên cười hắc hắc: "Thật ra chính em cũng có suy đoán rồi. Cho nên thật ra có biết hay không cũng được." Mấy năm nay cô bé liều mạng cố gắng, còn lại giao cho trời định.