Cô ấy luôn cảm thấy tên đối phương có chút quen thuộc.
Thẩm Mỹ Vân: "Vâng, thằng bé đang khoa Vật lý Thanh Đại."
Trước kia cô còn tưởng rằng đối phương chỉ đang học nghiên cứu sinh, sau đó thông qua Miên Miên mới biết được, Ôn Hướng Phác trực tiếp từng bước bước đúng chỗ.
Lần này, Tào Mai càng kính nể: "Vậy đây đúng là mầm non học thuật trời sinh
Học nghiên cứu ở Thanh Đại khó khăn bao nhiêu, cô ấy biết.
Cô ấy còn mang theo vài phần nghi hoặc: "Khoa chính quy cũng học ở Thanh Đại sao."
"Đúng vậy."
Ôn Hướng Phác gật đầu, nói rất ít, lúc cúi đầu làm việc, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân.
Điều này làm cho Tào Mai nhịn không được hỏi: "Cháu có đối tượng chưa?"
Thật sự là đến tuổi có thể giới thiệu đối tượng cho người ta là bệnh bà mai của cô ấy lập tức tái phát theo.
Chợt nghe vậy, Ôn Hướng Phác đỏ mặt, nhưng anh ấy không trả lời.
"Có hay không có?"
Tào Mai đoán không chính xác.
Thẩm Mỹ Vân ngắt lời: "Chị Tào, chị cảm thấy bản vẽ thiết kế bao nhiêu ngày có thể làm ra? Vừa vặn em bảo chị dâu em lát nữa đến làm dự toán."
Tào Mai: "Nhanh thì mất ba ngày, chậm thì mất một tuần."
Đây là trong tình huống nhiều người, nếu ít người, có thể cần lâu hơn một chút.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Tống Ngọc Thư: "Có thể làm dự toán không?"
Tống Ngọc Thư: "Em dẫn chị đi xem thực địa trước, sau đó trở về cho chị xem bản thiết kế sơ thảo, trong lòng chị phải có chút tính toán, mới có thể phân tích dự toán."
"Được. Cơm nước xong, buổi chiều em dẫn chị qua xem một chút."Bởi vì Tống Ngọc Thư tới muộn, cho nên cô ấy còn chưa đi Bằng Thành.
Tống Ngọc Thư gật đầu.
Nhiều người, bận rộn cũng nhanh, chỉ sau hai tiếng, tất cả đồ ăn đều làm ra.
Thẩm Mỹ Vân còn cố ý đi mua một vỉ Kiện Lực Bảo về, đây là đồ uống thời thượng nhất hiện giờ.
Chờ sau khi tất cả đồ ăn được bưng lên bàn, cô lập tức bảo Ôn Hướng Phác đi gọi mọi người xuống ăn cơm, không có cách nào chỉ có một mình anh ấy ở đây.
Ôn Hướng Phác đương nhiên không từ chối, một lát sau, tất cả mọi người đi theo xuống.
Nhìn cái bàn đầy thức ăn kia, quả thực chấn kinh.
Bọn họ cho rằng ngày hôm qua đều đủ phong phú, cho tới hôm nay - -
Thì ra không có phong phú nhất, chỉ có phong phú hơn!
"Đến đây, để cho chúng ta chúc Miên Miên đạt được thành tích hài lòng!" Thẩm Mỹ Vân chờ mọi người ngồi xuống, chủ động đứng lên, chúc mừng Miên Miên.
Miên Miên có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn mẹ."
Những người khác cũng nhao nhao đứng lên: "Chúc mừng, bạn học Thẩm Miên Miên."
Miên Miên nhận từng cái một, hào phóng: "Cảm ơn."
Ăn bữa cơm chúc mừng này xong, các sinh viên lên lầu vẽ tranh, Trần Thu Hà dọn dẹp.
Thẩm Mỹ Vân thì dẫn Tống Ngọc Thư tranh thủ thời gian đi Bằng Thành một chuyến, chờ sau khi trở về, lập tức xem bản thảo do bọn Đường Mẫn thiết kế.
Chỉ có một đường nét đại khái.
Tống Ngọc Thư sau khi xem xong những thứ này, trong đầu cô ấy xoay chuyển thật nhanh, cầm một quyển sổ lập tức bắt đầu liệt kê.
Tính toán từ tối hôm trước, bận rộn đến sáng hôm sau.
Sáng sớm, dưới mắt Tống Ngọc Thư là hai vết quầng thâm, cô ấy nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân, hỏi một câu rất nghiêm túc: "Vụ phức hợp thương mại kia có thể dừng lại không?"
Cô ấy vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh.
Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu, em có thể hỏi một câu vì sao không?"
Tống Ngọc Thư: "Tối qua chị tính toán sơ bộ, sau khi phức hợp thương mại này hoàn thành, chi phí cần thiết là trên năm trăm vạn."
Đây còn đã ước tính các loại chi phí bảo thủ.
Mà bên trong túi tiền của Thẩm Mỹ Vân, cô ấy biết, hai trăm ba mươi vạn trước mắt là cực hạn cô có thể bỏ ra.
Năm trăm vạn không phải cực hạn, mà là bảo thủ.
"Mỹ Vân, em có hiểu sự khác biệt ở đây không?"
Thẩm Mỹ Vân trầm mặc một lúc lâu: "Chị dâu, em biết rồi."
"Em còn xây?"
Thẩm Mỹ Vân kiên trì: "Xây!"