Trí nhớ của cô bé đối với trước kia còn rất linh tinh, nếu cô bé nhớ không lâm, nơi dưới lòng bàn chân này, trong tương lai cực kỳ phồn hoa, trước kia mẹ còn dẫn cô bé tới nhà hàng năm sao này.
Miên Miên là biết vuốt mông ngựa, một câu, khen hai người.
Ôn Hướng Phác và Thẩm Mỹ Vân đều không nhịn được nở nụ cười.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Hướng Phác, cháu là người đầu tiên đồng ý mua nơi này."
Những người khác, toàn bộ đều cảm thấy cô bị bệnh thần kinh.
Ôn Hướng Phác nhíu mày, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vài phần khó hiểu: "Đó là vì bọn họ ngu xuẩn."
Đường Mẫn: "..."
Quách Khắc Kiệm: "..."
Nghiêm Hoa: "..."
Đây là thế giới của bọn họ và người siêu tài giỏi sao?
"Được rồi, xem xong đường Nam Sơn rồi, bây giờ đến vịnh."
Lúc bọn họ đến vịnh, đốc công Lưu đã bắt đầu làm việc, anh ta dẫn theo hơn hai mươi công nhân tới, có máy kéo, đang thi công.
Từng xe xi măng và gạch, đang kéo về phía thôn vịnh.
Người còn lại thì là đang đặt nền móng, ước chừng nền móng sâu một mét, có thể giấu hơn nửa người vào.
"Nhanh thật."
Đường Mẫn nhịn không được cảm thán một câu, rõ ràng ngày hôm qua nghe dì Thẩm nói, bên vịnh vẫn chưa có gì.
Chỉ trong sáng nay, nền móng đã xây xong, thậm chí chuẩn bị xây tường.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Đốc công Lưu bọn họ còn chưa khai hỏa toàn bộ, chỉ tới một phần sáu người.
Những người còn lại bởi vì rất có thể đến đây sẽ ăn tan cửa nát nhà, bị anh ta giữ lại đại bản doanh Nam Sa, dự định chờ ở nhà ở đây xây xong, đang để cho bọn họ tới.
Đốc công Lưu nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân bọn họ đến, lập tức chủ động lại đây chào hỏi: "Bà chủ Thẩm, đây là mấy người muốn đi theo học?"
Thẩm Mỹ Vân: "Chính là bọn họ."
Đốc công Lưu nhìn qua, tỉ mỉ đếm, thậm chí có năm người.
Đốc công Lưu: "..."
"Người này cũng nhiều quá, tôi sợ là không tiện."
Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía Đường Mẫn và Miên Miên.
Miên Miên lập tức nói: "Chúng cháu đứng cách xa một chút quan sát là được, nhờ chú."
Cô bé chắp tay lại.
Bộ dáng như vậy, đốc công Lưu rốt cuộc là không đành lòng: "Đứng xa một chút, lúc đặt nền móng san bằng đất, sẽ có bụi bẩn, đừng để bị bắn lên người."
Miên Miên: "Chúng cháu biết rồi."
Nhà cửa xây liên tiếp năm ngày, bọn họ lập tức đi theo năm ngày, từ đầu đến cuối, hơn nữa thỉnh thoảng ghi chép trên sổ vài dòng.
Đừng nhìn Đường Mẫn bọn họ là sinh viên chuyên ngành kiến trúc, đây là lần đầu tiên bọn họ quan sát trực tiếp ở khoảng cách gần như vậy.
Bọn họ học cực kỳ nghiêm túc.
Năm ngày sau, phòng ở chuẩn bị lát trần, đây là trọng điểm, đốc công Lưu cũng phụ trách, cố ý gọi bọn họ tới trước mặt: "Khi lát trần vừa kết thúc, chờ sau khi làm xong, có thể dỡ khuôn mẫu. Đây là nhà hai tầng, số gốc khuôn mẫu cần thiết không giống với số gốc khuôn mẫu sáu tầng, các cháu nhìn kỹ đi."
Dứt lời, anh ta hô một tiếng: "Lát trần."
Các công nhân dưới tay, nhất thời xách từng thùng xi măng lên.
Chỉ sau nửa ngày, lát trần lập tức kết thúc.
Ba ngày sau, dỡ bỏ khuôn mẫu.
Mà phòng trên cơ bản đã hoàn thành, bởi vì là các công nhân ở, đốc công Lưu cũng không định trang hoàng, chỉ nghĩ có một chỗ che gió che mưa là đủ rồi, bên trong trực tiếp làm nhà gạch thô.
Trên dưới hai tầng, lầu một mười hai phòng, lầu hai mười phòng.
Tổng cộng hai mươi hai phòng, mỗi một phòng đều có mười mét vuông, một phòng có năm cái giường, dường như là chen chúc chỉ có thể nhét được từng đấy người.
Trên dưới hai tầng lầu mỗi một gian phòng, đều là được xếp kín giường tầng.
Miên Miên thấy vậy, cô bé lập tức không nhịn được nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, nơi này chật chội quá."
Thẩm Mỹ Vân cũng nhíu mày, cảm thấy nơi này quá chật chội, hơn nữa còn có bảy tám gian phòng trống, cô tìm tới đốc công Lưu: "Anh có muốn làm phòng ở rộng rãi một chút không?"