Nghe anh ấy nói như thế, sắc mặt Quý Trường Tranh xem như hòa hoãn một chút.
Thẩm Miên Miên vẫy tay với anh ấy: "Anh Hướng Phác, chờ em tiếp đãi xong, em sẽ vào tìm anh, anh đi tìm dì Chí Phương, bảo dì ấy đưa anh lên phòng lầu ba."
Trực tiếp để Ôn Hướng Phác lên lầu ba, có thể tưởng tượng được đặc quyền của Ôn Hướng Phác.
Ôn Hướng Phác hiển nhiên cũng biết lầu ba không phải người bình thường có thể tới, lúc này trên mặt anh mang theo vài phần ý cười thản nhiên: "Anh biết rồi. Em chiêu đãi khách trước, không nên phân tâm."
Sau khi anh ấy đi lên.
Sắc mặt Quý Trường Tranh đen kịt, tuyệt đối đây là Ôn Hướng Phác đánh trả anh lúc trước, Thẩm Mỹ Vân vỗ vỗ anh, lúc này Quý Trường Tranh mới an phận.
Tiếp theo chính là người nhà họ Quý đến.
Ông Quý bà Quý, Quý Trường Đông, cùng với Quý Trường Viễn bọn họ, lái chừng hai chiếc xe, thậm chí ngay cả tiểu bối nhà họ Quý cũng tới.
Quý Minh Thanh, Quý Minh Hiệp, Quý Minh Đống, Quý Minh Phương, phàm là người ở Bắc Kinh trên cơ bản đều đã tới.
Vừa xuống xe, bà Quý lập tức tới kéo tay Thẩm Miên Miên: "Miên Miên à, bà nội còn chưa ở trước mặt chúc mừng cháu."
Thẩm Miên Miên cười cười: "Cảm ơn bà nội."
Bà Quý nhìn đám cháu trai, bà nhịn không được cảm thán nói: "Không nghĩ tới, nhà họ Quý chúng ta nhiều năm như vậy, cũng có thể có một người thi đậu đại học."
Đám Quý Minh Thanh nhất thời không lên tiếng.
Đối với chuyện em họ trở thành thủ khoa trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, tập thể mọi người đều thất thanh, bọn họ vẫn luôn biết thành tích của em họ rất tốt, nhưng không nghĩ tới tốt đến nước này.
Tối đa năm trăm điểm, cô thi được bốn trăm chín mươi ba điểm.
Tương đương, chỉ mất bảy điểm.
Đây là số điểm con người có thể thi ra sao?
Mấy người Quý Minh Hiệp thảo luận cả đêm, phát hiện căn bản không phải chuyện người có thể làm được, nhưng em họ của bọn họ đã làm được.
Trâu bò!
Ngoại trừ hai chữ trâu bò, bọn họ cũng không nghĩ ra cái gì khác.
"Chúc mừng, Miên Miên."
Quý Minh Thanh là đại diện, cùng nhau chúc mừng Miên Miên.
Miên Miên: "Cảm ơn anh."
Chúc mừng xong rồi, Quý Minh Thanh bọn họ lập tức nhanh như chớp chạy vào, đùa hả, nếu không chạy vào mà ở lại chỗ này, chờ ba mẹ phê bình sao?
Thành tích của Miên Miên càng tốt, càng chứng minh bọn họ càng phế vật.
Người tốt nhất thi được chừng ba trăm điểm, coi như là thành tích tốt nhất của nhà họ Quý.
Ở cùng Miên Miên so sánh, bọn họ quả thực là phế vật bên trong máy bay chiến đấu.
Quả nhiên, mọi người đều bị so sánh với nhau.
Chờ sau khi họ trốn đi.
Hướng Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà đồng loạt cười lạnh một tiếng: "Phế vật lúc ăn cơm cũng chạy nhanh."
Các tiểu tử nhà họ Quý đi phía trước: "..."
Không phải đang nói về bọn họ chứ?
Chắc chắn là không.
Nhìn bọn họ chạy nhanh hơn, Hướng Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà nhất thời lại tức giận một bụng: "Mỹ Vân, vẫn là số em tốt, có một cái áo bông tri kỷ, vừa ngoan ngoãn động lòng người, còn để em không chịu thua kém."
Lời này bảo Thẩm Mỹ Vân làm sao tiếp được.
Cô cười cười: "Hay là vào trước đi? Bên ngoài nắng lớn, đừng để bị rám nắng."
Thời tiết tháng 8 vẫn còn hơi nóng.
Nhắc nhở như vậy, Hướng Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà lúc này mới vào trong quán ăn nhà họ Lỗ.
Bọn họ vừa đi, Thẩm Miên Miên vỗ vỗ ngực: "Mẹ, con cảm thấy thím Hai và thím Ba đứng ở chỗ này, ngay cả không khí cũng ngưng trệ."
Bởi vì các cô đều là người mở miệng ra là mắng, chưa bao giờ sẽ khen người ta nửa câu, cho dù là khen cô bé, Miên Miên cũng không cảm thấy có tâm trạng tốt.
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu: "Được rồi, không bàn luận về họ nữa, xem có phải thầy giáo Trịnh và bà Ngô đến không?"
Cô vừa dứt lời, quả nhiên thầy giáo Trịnh mang theo Tiểu Hạo tới, Tiểu Hạo hôm nay cũng đã lớn hơn chút, tính cách vẫn giống như khi còn bé, có chút nhát gan, toàn bộ quá trình đều đi theo phía sau thầy giáo Trịnh.