Trần Thu Hà cẩn thận nhớ lại: "Vẫn ổn mà? Lúc đó con học ngoại trú, quên rồi sao?"
Thẩm Mỹ Vân vỗ đầu: "Thật sự là bận quên mất"
"Miên Miên không giống con, nó độc lập hơn anh năm đó một chút." Lúc con gái còn trẻ sinh bệnh e ngại giao tiếp với người ngoài, Miên Miên thì không giống, cô bé giống như mặt trời nhỏ, đi tới chỗ nào cũng tỏa sáng.
Cho tới bây giờ cũng không thiếu bạn bè, lại càng không thiếu dũng khí độc lập.
Nhắc tới con gái, Thẩm Mỹ Vân kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, con gái con chắc chắn ưu tú hơn con nhiều."
Làm ba mẹ chính là như vậy, hy vọng con cái tốt hơn mình.
Đưa Miên Miên đi trường học xong, Thẩm Mỹ Vân lại trở về nhà họ Quý một chuyến: "Ba mẹ, hai muốn muốn cùng con cùng đi Dương Thành hay không? Phòng ở bên kia đã sắp xếp xong, hơn nữa hai người cũng có thể dẫn má Trương qua."
Đã tháng chín rồi, Bắc Kinh bắt đầu chuyển lạnh dần, Dương Thành cũng không còn nóng như trước nữa.
Bà Quý suy nghĩ nhiều lần, bà vẫn từ chối: "Không đi vội, mẹ muốn thương lượng với bà thông gia Thu Hà, chờ bà ấy nghỉ đông, chúng ta cùng đi."
Hiện tại mới tháng chín, bọn họ đi qua không phải là gây thêm phiền toái cho Mỹ Vân sao?
Hơn nữa nghe nói, Mỹ Vân ở Dương Thành hiện tại làm ăn rất lớn, bọn họ không thể hỗ trợ đối phương, ít nhất cũng không thể cản trở không phải sao?
Thấy bọn họ hiện tại quả thật không muốn đi, Thẩm Mỹ Vân lập tức không cưỡng ép, đầu tiên là ở cửa hàng quần áo ở chợ Tây Đan kiểm tra sổ sách một lần, tiếp theo lại chạy một chuyến quán ăn nhà họ Lỗ, sau khi xác định không thành vấn đề, lại đặt vé máy bay bay đến Dương Thành.
Cô vừa về đến nhà, Triệu Xuân Lan đã tới: "Mỹ Vân, chị đang chờ em luôn đó?"
Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu làm sao vậy?"
Triệu Xuân Lan: "Không phải chị đã học tay nghề với Đậu Đậu cả tháng rồi sao? Em nói chị mở sạp gì thì tốt?"
Quầy hàng ở chợ La Hồ thật sự là quá nhiều, cô ấy ngược lại hoa cả mắt.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Chắc chắn vẫn là quán ăn vặt, ăn, mặc, ở, đi lại, ăn xếp thứ hai. Chị dâu, em nhớ chị giỏi nấu mì, không bằng bỏ công sức vào phương diện này? Những gì chị phải làm chắc chắn là những gì không có trên thị trường để chị có lợi thế."
Triệu Xuân Lan như có điều suy nghĩ: "Em nói đúng."
"Đúng rồi." Cô ấy nhắc tới chính sự: "Miên Miên nhà em không phải tổ chức tiệc ăn mừng sao? Chị bảo tên nhóc thối Thanh Tùng nhà chị thay chị đi một chuyến, nó thế nào? Không gây phiền toái cho em chứ?"
Cô ấy vừa dứt lời.
Thẩm Mỹ Vân giật mình, chuyện này bảo cô trả lời như thế nào đây?
Chu Thanh Tùng không tới... !
Thấy Thẩm Mỹ Vân một lúc lâu không nói lời nào.
Triệu Xuân Lan cũng ý thức được chỗ nào không đúng.
"Là Thanh Tùng nhà chị xảy ra vấn đề gì sao?"
Cô ấy nhìn vẻ mặt Mỹ Vân không đúng lắm.
Thẩm Mỹ Vân do dự thật lâu, vẫn mở miệng: "Chu Thanh Tùng không đi." Cô và Miên Miên tiếp đãi từ hơn chín giờ đến hơn mười một giờ, sau khi xác định dưới lầu không có ai, lúc này mới lên phòng riêng trên lầu.
Sau khi nghe điều đó.
Triệu Xuân Lan lập tức đứng lên, trên mặt nổi giận đùng đùng: "Đứa nhỏ này đáp ứng chị rằng sẽ thay cả nhà chị đi mà."
Kết quả, căn bản không đi.
Tức chết cô ấy rồi.
"Được rồi được rồi, chị dâu, không tới thì không tới, tâm ý tới là được, không cần tức giận."
Triệu Xuân Lan đấm ngực: "Chị làm sao có thể không tức giận?"
Những đứa nhỏ nhà cô ấy lớn rồi, thật sự là một đứa cũng không khiến cô ấy bớt lo.
Thẩm Mỹ Vân vỗ vỗ cô ấy: "Đứa nhỏ lớn lên có chủ kiến của mình, đương nhiên không thể giống như khi còn bé, cái gì cũng nghe theo người lớn chúng ta, người lớn chúng ta cũng phải học buông tay."
Là đạo lý này, nhưng trong lòng Triệu Xuân Lan lại áy náy: "Mỹ Vân, chị lại làm việc này, thật sự xin lỗi."