Làm chủ một mảnh thiên địa, còn đến mức xa xứ đến Dương Thành?
"Nói thật cho cậu biết vậy, anh đây dự định đơn thương độc mã làm nên một phen sự nghiệp."
Ngay từ đầu Hậu Thiên Lượng đã cảm thấy Quý Minh Viên không đơn giản, cậu ta không giống với những nhân viên bán hàng khác, đương nhiên hai người hợp nhau, có thể chơi cùng nhau, ăn cùng nhau, còn có thể ngủ cùng nhau.
Nói trắng ra, hai người bản chất là người cùng một ruột.
Hậu Thiên Lượng ôm bả vai Quý Minh Viên, kề vai sát cánh: "Thằng nhãi cậu đã không có ý định dựa vào người nhà cậu, vậy cũng đừng trách tôi đi ôm đùi thím nhỏ của cậu nhé?"
Cái này...
Quý Minh Viên phì một tiếng: "Hậu Thiên Lượng, cậu có ý gì?"
Nụ cười cũng biến mất.
"Chính là tôi muốn sau này đi theo thím cậu làm việc?!" Cậu ta cười hắc hắc: "Tôi cảm thấy thím cậu là một nhân vật lớn, hơn nữa người cũng không cổ hủ, thích hợp với tôi."
"Không đùa chứ?"
Quý Minh Viên nhìn cậu ta.
Hậu Thiên Lượng lắc đầu: "Thật sự không nói đùa, xưởng radio của ba tôi, tôi thật sự là chán ngấy rồi, ở cùng một chỗ với ông ấy, cái này cũng không cho tôi làm cái kia cũng không cho tôi làm, còn không bằng sau khi tôi bán số hàng này xong, đi theo thím cậu làm việc."
Cậu ta cảm giác thím nhỏ của Quý Minh Viên hẳn là có thể, hẳn là thần tài của cậu ta.
Quý Minh Viên nhìn cậu ta từ trên xuống dưới: "Tôi không hiểu."
Hậu Thiên Lượng cười: "Nếu cậu hiểu, bây giờ cậu không phải là nhân viên bán hàng bình thường."
Nghe vậy, Quý Minh Viên nhất thời không cam lòng: "Tôi còn là thư ký của xưởng trưởng."
"Vậy sao cậu không làm cùng xưởng trưởng? Sao lại đi ra ngoài với tôi làm gì."
Cái này lại khiến Quý Minh Viên cứng họng, cậu ta ngồi xổm trên mặt đất một bên chọn hàng, một bên tự hỏi nhân sinh: "Chẳng lẽ tôi cũng nên đi theo thím nhỏ của tôi làm việc?"
Nhưng thật mất mặt.
Lúc trước lúc rời khỏi nhà họ Quý, cậu ta đã nói, phải dựa vào năng lực của mình tạo ra một mảnh trời.
"Mặt mũi đáng giá bao nhiêu tiền?"
Hậu Thiên Lượng chỉ vào radio trong kho: "Nếu tôi sĩ diện, hàng này cũng không tới lượt tôi thu."
Chính là bởi vì cậu ta đùa giỡn không biết xấu hổ, hàng mới đến trong tay cậu ta.
Hiện giờ, tiền này cũng đã vào trong túi cậu ta.
Quý Minh Viên: "Cậu để tôi suy nghĩ."
Hậu Thiên Lượng ừ một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện, Thẩm Mỹ Vân đã lấy tiền trở lại, đeo một cái kính râm màu đen, trong tay xách theo một cái cặp công văn, đi đường khí chất bùng nổ."
"Ba vạn năm đều ở chỗ này, cháu điểm một chút. Nếu tiền đủ, lát nữa tôi sẽ cho người tới lấy hàng. l
Hậu Thiên Lượng hai tay tiếp nhận túi, lập tức lập tức bắt đầu kiểm kê, hai mươi phút sau, cậu ta lập tức kiểm kê xong, chân chó chạy tới bên cạnh Thẩm Mỹ Vân: "Thím nhỏ, bên thím còn cần người không, về sau cháu về làm việc cho thím nhé?"
Thế nhưng còn chủ động đẩy mạnh tiêu thụ.
Thẩm Mỹ Vân quét mắt nhìn cậu ta: "Không phải cháu làm ở xưởng radio rất tốt sao? Đến chỗ tôi làm việc vặt làm gì?"
Hậu Thiên Lượng: "Nhà máy radio không có ý nghĩa, thím à, thím nhận cháu đi, cháu cái gì cũng biết làm."
Hàng của Hương Giang, cậu ta cũng không nhất định vẫn có thể ôm hàng cũ, chờ lô hàng này bán ra hết, phía sau có thể không trơn tru lắm, cậu ta sẽ tìm đường khác.
Thẩm Mỹ Vân: "Cháu làm trước đi, đến lúc đó sẽ xem xét."
Nhưng thật ra không nói lời chết tâm, sau lần tiếp xúc ngắn ngủi này, cô phát hiện Hậu Thiên Lượng đúng là một nhân vật, nếu bồi dưỡng lên, nói không chừng về sau còn có thể dùng.
Nhưng đây đều là chuyện sau này, trước tiên phải xem mấy lần hợp tác này, xác nhận không thành vấn đề rồi mới nói.
Hậu Thiên Lượng nghe ra ý tứ khảo sát trong lời nói của cô, lúc này vỗ ngực cam đoan: "Được được được, thím nhỏ, đến lúc đó thím có chuyện thì tìm cháu. Cháu Hậu Thiên Lượng không dám nói là có tiếng ở Dương Thành, nhang ít nhất cũng là nhân vật nói một không nói hai, thím tìm cháu cháu cam đoan làm việc thỏa đáng cho thím."