Chờ dỡ trong thiết bị điện này, kế tiếp chính là hải sản.
Một xe hải sản lớn, ước chừng hơn một ngàn cân.
Thẩm Mỹ Vân Nhượng tạm thời để hải sản ở sân sau của nhà họ Lỗ, cô dự định lấy số hải sản này bày ở cửa chợ Tây Đan bán.
Thế nhưng bên kia phải tiếp tục bán hải sản khô. Chỉ là mấy ngày nay, cô một mực bận rộn, còn không có ra tay.
Lúc nhìn mọi người dỡ hàng, Thẩm Mỹ Vân lập tức gọi điện thoại cho Kiều Lệ Hoa: "Lệ Hoa, cô giúp tôi ở bên kia xem cửa hàng nào cho thuê lầu một, tôi định mở tiếp một cửa hàng bán hải sản."
Kiều Lệ Hoa tất nhiên không từ chối, chỉ là chờ sau khi cúp điện thoại, trong lòng cô ấy thầm nói, việc làm ăn của Mỹ Vân lại nhảy vọt.
Trâu bò.
Thế nhưng, hỗ trợ vẫn phải hỗ trợ, thừa dịp buổi trưa không bận rộn, lập tức chạy xung quanh hỏi thăm.
Mặt khác, tạm thời chuyển hết hàng xong, Thẩm Mỹ Vân lập tức để cho Tiểu Hầu bọn họ đi nghỉ ngơi, dù sao, lái xe hơn mười ngày, trên đường đều không thế nào nghỉ ngơi được.
Cô thuê hai gian phòng ở khách sạn lân cận Vương Phủ Tỉnh , hai người ở một gian, còn không quên dặn dò bọn họ: "Trước khi ngủ đến quán ăn nhà họ Lỗ ăn no rồi hẵng đi ngủ, biết không?"
Trong lòng Tiểu Hầu ấm áp, cậu ta gật gật đầu.
Chờ sắp xếp thỏa đáng.
Thẩm Mỹ Vân lập tức đến bộ phận bán TV, cô dân hai đầu bếp lại đây, cộng thêm Tào Chí Phương cùng một chỗ.
Bốn người lấy hàng bên trong thùng ra, một cái TV rồi một cái TV toàn bộ đều bày ở trên tủ.
Bên ngoài ước chừng bày ra hai mươi cái, tiếp theo chính là radio.
Chờ sau khi làm xong toàn bộ, hàng hóa còn lại tạm thời để ở kho hàng.
Tào Chí Phương hỏi Thẩm Mỹ Vân:
"Khi nào thì mở cửa?"
Thẩm Mỹ Vân, còn phải chờ một chút.
Cô còn tính mở cửa ngay hôm nay, vốn định khi nào hàng hóa đến sẽ bắt đầu, nhưng hôm nay thu dọn đồ đạc lập tức mất hơn nửa ngày.
Không biết lúc này đi tìm người múa sư tử kia, còn không kịp không.
"Cô trông cửa hàng giúp tôi trước, tôi ra ngoài một chuyến."
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy đã đến lúc phải tìm một thư ký nhỏ, nếu không mình bận chết cũng bận không nổi.
Cô dựa theo địa chỉ thầy Lỗ cho, tìm được đoàn đội múa sư tử, mời đối phương múa ở trước cửa hàng ba ngày.
Hơn nữa còn một mình mời người dựng bàn, đặt một tấm màn màu đỏ lên bàn, chờ sau khi tất cả đều chuẩn bị xong.
Sáng sớm hôm sau, ba cái TV lập tức đặt ở trên đài, sau khi nối điện, hình ảnh bên trong TV lập tức bắt đầu chiếu.
Cùng lúc đó, băng ghi âm bên trong radio cũng bắt đầu hát.
Cùng với tiếng vũ sư tử náo nhiệt, trong nháy mắt lập tức thổi quét toàn bộ Vương Phủ Tỉnh.
"Bên kia đang làm gì vậy?"
Không ít khách hàng tới đây dạo phố đều nhịn không được, châu đầu ghé tai hỏi.
"Hình như mới mở cửa hàng?"
Đi một chút đi, chúng ta qua xem một chút.
Mắt thấy người sắp đông lên, Thẩm Mỹ Vân tắt tiếng hát radio, quay đầu bật loa lên: "TV, TV, không cần vé, không cần vé. Không cần hai ngàn, không cần một ngàn, chỉ cần chín trăm chín tám đồng, mang TV trắng đen về nhà. Đi ngang qua, đừng bỏ lỡ."
Tiếng quảng cáo vang dội kia, trong nháy mắt thổi quét lỗ tai mọi người.
"Mua TV không cần vé á? Điều này sao có thể?"
"Tôi cũng thấy vậy, tôi đã đi hỏi mấy lần rồi, nhất định phải có vé mới được, hơn nữa một cái phải hai ngàn đấy. TV nhà bọn họ chỉ bán chín trăm chín tám đồng, điều này sao có thể?"
"Đoán chừng là giả đi?"
"Có phải là giả hay không đi xem không phải sẽ biết sao?"
Theo tiếng quảng cáo truyền đến xa xa, người tham gia náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều.
Chỉ trong vòng một tiếng, cửa hàng đã chật ních người.
"Ở đây có bán TV không?"
"Thật sự chỉ cần chín trăm chín tám?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Đúng, TV trắng đen mười bốn inch, chín trăm chín mươi tám đồng là có thể mang về nhà."
"Không cần vé mua TV?"
"Không cần."
Thẩm Mỹ Vân nói chắc như đinh đóng cột.