Tào Chí Phương hưng phấn mà đáp một tiếng: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ." Cô ấy đã sớm muốn cho Hồng Đào tới, đám thanh niên trí thức lúc ấy, cũng chỉ còn lại Hồng Đào còn đang thủ vững trận địa.
Ngày đó quá khổ, hôm nay đến Bắc Kinh cuộc sống hiển nhiên dễ chịu một chút, làm gì còn cần trông coi Mạc Hà.
Thừa dịp Tào Chí Phương đi gọi người.
Thẩm Mỹ Vân lập tức đóng cửa hàng, còn không quên ở cửa viết một thông báo nhận hàng: "Ngày mười lăm tháng chín hàng về."
Sau khi treo thông báo, cô lập tức đến chợ Tây Đan một chuyến, đi cùng cô còn có Kiều Lệ Hoa.
"Thị trường Tây Đan lúc trước nhờ cô hỏi giúp tôi thế nào rồi?"
Kiều Lệ Hoa: "Hỏi thì hỏi, nhưng mà cái nhà kia không lớn, cũng chỉ có ba mét vuông."
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Cũng đủ rồi."
Bán hải sản mà thôi, không cần lớn lắm.
Cô nhìn xuống, quả nhiên chỉ có ba căn bằng phẳng, một căn thật dài, rộng cũng chỉ hơn một mét, nhiều nhất đặt một cái ghế lập tức không đặt xuống được.
"Tiền thuê cửa hàng này thế nào?"
Kiều Lệ Hoa đều đã hỏi thăm trước, cô ấy nói ngay: "Bốn mươi đồng một tháng."
Chỉ ba mét vuông, ai có thể nghĩ đến, chỉ riêng tiền thuê nhà đã đắt muốn chết.
Thẩm Mỹ Vân: "Quả thật không rẻ, thế nhưng thời gian khẩn cấp, thuê cái này đi." Số hải sản kia đã tồn hàng ở trong tay nửa tháng, cô lúc trước thật sự là không có thời gian xử lý.
Cô ký hợp đồng với ông chủ ngay tại chỗ, bảo người ta lục tục chuyển hàng khô vào, cùng lúc đó, cô còn tìm được cậu Trần Hà Đường.
"Cậu, cháu mới mở một cửa hàng hải sản, cậu qua đó giúp cháu trông mấy tháng được không?"
Đột ngột quá, Trần Hà Đường còn có chút mờ mịt: "Cậu không biết làm ăn."
Thẩm Mỹ Vân: "Chính là dựa theo giá cả để bán hàng, cân cho đối phương đủ rồi thu tiền là được."
"Cũng không cần cò kè mặc cả." Bởi vì hàng hải là độc nhất vô nhị, cho nên căn bản không tồn tại cạnh tranh.
Ông ấy vẫn còn do dự, nhưng Trần Thu Hà lại xúi giục ông ấy: "Anh à, anh đi đi, dù sao công việc trước đây của anh cũng đã từ chức, Tiểu Điềm Điềm bây giờ cũng lớn rồi, có Ngọc Thư, còn có ông bà ngoại đứa bé, ba người chăm sóc cũng đủ rồi, anh đi kiếm tiền đi, mỗi tháng phụ trách tiền sữa bột của đứa bé."
Quả nhiên...
Bà vừa dứt lời, Trần Hà Đường lập tức không hề do dự: "Cháu mở hàng ở nơi nào?"
Thẩm Mỹ Vân: "Ở chợ Tây Đan, đến lúc đó cháu và Lệ Hoa đều sẽ ở đây, cậu xem chúng cháu làm thế nào là được."
Trần Hà Đường ừ một tiếng: "Được."
Có người bán, mặt bằng cũng thuê xong, kế tiếp chính là khai trương, ngày khai trương, Thẩm Mỹ Vân cố ý lựa chọn buổi sáng.
Hơn năm giờ chợ đã khai trương, cô còn đốt pháo, theo thường lệ loa lớn bắt đầu phát: "Bào ngư tôm lớn mực tươi, bán siêu rẻ, hải sản hải sản, đi ngang qua không nên bỏ qua."
Quả nhiên, uy lực của loa này cực lớn.
Sáng sớm lúc cửa chợ Tây Đan mọi người mua thức ăn, nghe được tiếng loa này, lập tức náo nhiệt theo.
Đây là lần đầu tiên trên thị trường hải sản khô nhìn thấy bán loại này.
Nhất thời không ít người tới hỏi, bởi vì còn sớm, cửa hàng quần áo mở cửa lúc tám giờ, cho nên Kiều Lệ Hoa cũng tới hỗ trợ.
Thẩm Mỹ Vân treo giá trên đống hải sản khô: "Bào ngư là tám đồng một cân, tôm khô là ba đồng, mực một đồng năm cân."
Theo cô vừa dứt lời, không ít người lập tức ôm tâm tư nua thử, lại đây mua nửa cân trở về thử.
Bởi vì nhóm hàng này của Thẩm Mỹ Vân tốt, bề ngoài cũng ngon mắt, buổi sáng thật đúng là có một đợt khách cao điểm.
Mãi cho đến hơn chín giờ, Kiều Lệ Hoa đi đến cửa hàng quần áo, dưới lầu cũng chỉ còn lại Thẩm Mỹ Vân và Trần Hà Đường.
Giờ cao điểm mua thức ăn đã qua, Thẩm Mỹ Vân lập tức nói với Trần Hà Đường: "Trên cơ bản chính là bán hàng như vậy, cậu, cậu chỉ cần cân nặng và thu tiền là được. Cao điểm bận rộn mà nói, bình thường chính là buổi sáng năm