Lúc anh nói lời này, trong mắt cất giấu nồng đậm không nỡ, ngay cả ôm Thẩm Mỹ Vân cũng chặt hơn vài phần.
Mũi Thẩm Mỹ Vân cũng rầu rĩ cay cay, cô dán vào ngực Quý Trường Tranh: "Em biết rồi."
Quý Trường Tranh trên đường đi chậm trễ bốn ngày, lại ở chỗ này gần một tuần, đến lúc đó trở về còn phải mất bốn ngày, trước sau đã mất hơn nửa tháng.
Anh luôn bận rộn, Thẩm Mỹ Vân biết điều đó.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, bởi vì xảy ra chuyện của lão Tam, Quý Trường Tranh luôn cảm thấy có lỗi với cô, vẫn luôn chạy bên ngoài, muốn ổn định lại lòng người phía dưới.
Thế cho nên hai người đều là tụ ít ly nhiều.
Quý Trường Tranh ôm cô, ngửi mùi tóc cô, không nói một lời.
Ngược lại Thẩm Mỹ Vân nhỏ giọng nói: "Quý Trường Tranh, Dương Thành bên này còn có rất nhiều đồ ăn ngon, anh cũng chưa ăn được, chờ lần sau anh rảnh rỗi tới đây, em dẫn anh đi ăn sáng, đi ăn vịt quay, đi hái mít trên cây bên này, cây cao quá, em với không tới, Quý Trường Tranh anh chắc chắn với tới. Em muốn quả mít to nhất!"
Quý Trường Tranh nghe cô nói chuyện, trong lòng mềm mại, anh cúi đầu, dùng sức hôn lên trán trơn bóng của cô: "Ừ, đến lúc đó anh hái cho em. Em muốn trái nào, anh hái trái đó."
"Quý Trường Tranh."
Thẩm Mỹ Vân nhẹ giọng gọi.
Quý Trường Tranh cúi thấp mặt, chăm chú nhìn cô, trời chiều xuyên thấu qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, trầm tĩnh như họa, dịu dàng lịch sự tao nhã.
Cô kiễng mũi chân, thì thầm bên tai anh: "Giường trong nhà rất lớn."
Lời này vừa dứt, giống nhđáp một tiếng sấm sét, chén Quý Trường Tranh chia năm xẻ bảy, đầu óc ong ong, anh mặc kệ ánh mắt người khác, trực tiếp ôm ngang Thẩm Mỹ Vân, giọng nói vừa tức vừa vội: "Em biết em đang nói cái gì không?"
Thẩm Mỹ Vân chớp chớp mắt: "Em biết, em nói, Quý Trường Tranh, em cố ý mua một cái giường rất lớn."
Bang một tiếng - -
Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Quý Trường Tranh cũng đứt theo.
Anh ôm Thẩm Mỹ Vân hung hăng, trở về nhà mà Thẩm Mỹ Vân mua.
Ở lầu ba, lúc ấy tổng cộng có bốn gian phòng, trong đó thuộc về hai người bọn họ, từ đầu tới cuối Thẩm Mỹ Vân chưa từng mở ra.
Ngay cả chiếc giường bên trong, lúc cô mua, cố ý lựa chọn hai mét nhân với một mét tám.
Chờ sau khi vào nhà.
Quý Trường Tranh nhìn lướt qua chiếc giường quá rộng kia, ánh mắt của anh cũng sâu hơn, giọng nói khàn khàn, giống như đang xác định.
"Mỹ Vân, em đang mời gọi anh sao?"
Thẩn Mỹ Vân nằm ở mép giường, chân dài duỗi ra, đầu gối nửa chống bên giường, ngửa đầu hơi hơi nhìn anh, khẽ cười nói: "Anh cảm thấy thế nào?"
Từ góc độ Quý Trường Tranh nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy khe rãnh phía trước cô, bởi vì là váy cổ chữ V, lúc đứng bằng còn không rõ ràng, bộ dáng hơi hơi chống nửa nghiêng về phía trước như vậy, lập tức lộ ra mảng lớn phần ngực tuyết trắng tròn trịa.
Hô hấp của Quý Trường Tranh cũng tăng thêm vài phần, anh giơ tay cởi nút áo, yết hầu gợi cảm hơi lăn lên lăn xuống, giọng noi khàn khàn nói: "Mỹ Vân, em đây là cố ý -" quyến rũ anh.
Sự thật cũng vậy.
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên nở nụ cười, cố ý kéo áo ở đầu vai xuống, một đôi mắt như trăng cong, giọng nói nhẹ nhàng: "Quý Trường Tranh, anh phát hiện?"
Anh thật chậm chạp.
Cô còn chưa nói xong, Quý Trường Tranh lập tức giống như một con sói đói nhào tới cơ thể mềm mại mê người, bởi vì anh đến, trong nháy mắt tâm hồn cô hãm theo vào.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ, cô được Quý Trường Tranh bao bọc trong ngực, ngửi mùi hương quen thuộc xung quanh, điều này làm cho cô có một loại cảm giác cực kỳ an tâm.
Cô giơ tay, cởi nút áo sơ mi của anh, từng chút từng chút đi lên, cuối cùng dừng lại ở vị trí yết hầu của anh, nhẹ nhàng sờ một cái, chợt khen: "Quý Trường Tranh, yết hầu của anh đẹp quá."