Nghe vậy, Cao Dung có chút hâm mộ, cô ấy cầm thìa an tĩnh uống canh: "Xem ra cô đã gả cho đúng người rồi."
Thật ra cô ấy cũng có cảm giác rõ ràng, lúc Quý Trường Tranh ở đây, cả người Thẩm Mỹ Vân thả lỏng, thoạt nhìn cũng lười biếng tản mác.
Nhưng Quý Trường Tranh vừa rời đi, Thẩm Mỹ Vân lập tức thay đổi, lại biến thành nữ cường nhân chiến đấu kia.
Thẩm Mỹ Vân cười cười, sau khi rửa mặt đơn giản, vỗ nước, lập tức đi ra ăn mì bà uống canh, bởi vì vừa mới làm xong, còn nóng bỏng, canh gan heo thịt nạc nấu ra, cực kỳ thơm ngon, sự tồn tại của lá húng chó lại nhắc tới vài phần vị tươi mát.
Cô mới vừa tỉnh ngủ uống một ngụm canh nóng hổi, người rất thoải mái.
Cô cười cười trêu chọc nói: "Muốn lập gia đình?"
Cao Dung liếc mắt một cái: "Gả cho người nào, để tôi kiếm tiền không nổi nữa sao? Đàn ông làm chậm trễ tốc độ kiếm tiền của tôi."
Thấy cô ấy chủ động nói sang chuyện khác, Thẩm Mỹ Vân cũng không hỏi nhiều, trong lòng cô và Cao Dung đều biết rõ ràng, có tên vài người, ngay cả nhắc cũng không thể nhắc.
Buổi chiều, Thẩm Mỹ Vân còn định nghỉ ngơi, nhưng không ngờ Cao Dung chân trước rời đi, chân sau, mẹ Cao Dung đã tới.
Bà ấy còn mang theo quà: "Mỹ Vân à, dì vẫn muốn gặp cháu, nhưng không có cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, quả nhiên giống như Dung Dung nhà dì nói, là một người xinh đẹp."
Thẩm Mỹ Vân có chút bất ngờ khi thấy mẹ Cao, mời bà ấy vào nhà: "Dì, mời vào."
Thật ra cô không đoán chính xác nguyên nhân mẹ Cao tới đây, cô cũng quen biết Cao Dung nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp mẹ Cao.
Chủ yếu là bởi vì quan hệ giữa Cao Dung và gia đình không tính là tốt.
Mẹ Cao vừa tiến vào, lập tức đánh giá căn hộ của Thẩm Mỹ Vân, cô ở lầu hai, hơn nữa là căn hộ lớn nhất cả dãy, ước chừng hơn hai trăm mét vuông, cho nên cực kỳ rộng rãi, hơn nữa bởi vì sơn tường trắng, ánh mặt trời chiếu vào, toàn bộ phòng thoạt nhìn đều cực kỳ ấm áp.
"Đi xem như hiểu, Dung Dung vì sao nhất định phải ở đây, cũng không muốn về nhà. Ngôi nhà này thật sự rất tốt."
Thẩm Mỹ Vân không biết mẹ Cao có ý gì, cô lập tức cười cười không nói gì, mà xoay người đi vào phòng bếp rót nước cho bà ấy.
Mẹ Cao đứng dậy: "Mỹ Vân, không cần bận rộn nữa. Cháu đã kết hôn phải không?"
Đề tài này cũng quá mức gượng gạo, điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân trong nháy mắt đoán được ý đồ của đối phương: "Vâng, cháu kết hôn rồi."
Cô rót nước trà tới, cái chén trong nhà được cô đổi thành ly thủy tinh trong suốt, lúc đựng nước sôi, dưới ánh mặt trời chiếu rọi rất xinh đẹp.
Mẹ Cao vốn không khát, thấy cảnh này, cũng không nhịn được cầm ly lên uống một ngụm: "Dung Dung nhà dì còn chưa kết hôn."
Lời này, bảo Thẩm Mỹ Vân làm sao tiếp chuyện đây, cô lựa chọn trầm mặc.
Mẹ Cao thấy cô không nói tiếp, thở dài, nói thẳng: "Cháu có thể giúp dì khuyên nhủ con bé tham gia buổi xem mắt dì sắp xếp cho con bé không?
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không thể."
Cô cự tuyệt quá mức quả quyết và thản nhiên, đến nỗi mẹ Cao cũng bối rối: "Cháu nói cái gì?"
Thẩm Mỹ Vân sắc mặt nghiêm túc, nghiêm túc nói: "Dì Cao, thứ lỗi cho cháu không thể giúp dì khuyên Cao Dung đi xem mắt, cô ấy là người trưởng thành, có tư tưởng và chủ kiến của mình."
Mẹ Cao không hiểu: "Hai người không phải bạn bè sao?"
Thẩm Mỹ Vân: "Chính là bởi vì bạn bè, cháu mới phải tôn trọng ý kiến của cô ấy."
Lời này khiến mẹ Cao trong nháy mắt á khẩu không trả lời được, không biết qua bao lâu, bà mới thở dài nói: "Có lẽ dì biết Dung Dung nhà dì vì sao, có thể làm bạn với cháu."
Thông minh không nhiều chuyện, linh tuệ lại săn sóc.
Chỉ vì điểm này, không ai có thể cự tuyệt người bạn Thẩm Mỹ Vân này.
Thẩm Mỹ Vân cười cười, đột nhiên nói: "Dì, biết anh Bưu không?"