Chỉ chốc lát sau, Hoàng Tuấn Kiệt lập tức đi ra, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Lão Đậu, sao ba lại tới công ty tới tìm con?"
Điều này làm cho anh ta rất mất mặt.
Ông Hoàng: "Lão Đậu nếu không có chuyện quan trọng cũng sẽ không tới làm phiền con. Từ Đại Lục có vài người tới, bọn họ muốn mua thang máy."
Hoàng Tuấn Kiệt theo bản năng muốn trào phúng, thế nhưng trước khi trào phúng nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân, trong lòng anh ta giật thót một cái, từ sau khi làm tiêu thụ, anh ta coi như là thấy không ít người muôn hình muôn vẻ, biết ai có thể đắc tội, ai không thể đắc tội.
Anh ta lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười: "Lão Đậu, đối phương làm nghề gì?"
"Nghe chú Lưu của con nói, đây là bà chủ của chú ấy."
Ngắn ngủn mấy chữ, lập tức để cho Hoàng Tuấn Kiệt biết thân phận của Thẩm Mỹ Vân, anh ta lập tức lại đây chào hỏi: "Bà chủ Thẩm đúng không?"
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Có thể dẫn chúng tôi đi xem thang máy trước không?"
Hoàng Tuấn Kiệt: "Có thể có thể."
Anh ở phía trước dẫn đường: "Thang máy Hoàng thị chúng tôi có vài loại, loại nhỏ nhất có thể chứa bốn người, loại này là sáu vạn một chiếc.
Thẩm Mỹ Vân: "Thang máy lớn nhất tối đa có thể chứa được bao nhiêu người?"
Hoàng Tuấn Kiệt không nghĩ tới đối phương vừa mở miệng lập tức hỏi thang máy lớn nhất, anh ta thầm nghĩ lần này có một khách hàng lớn tới, anh ta nói: "Tôi dẫn các cô đi xem sẽ biết, lớn nhất có thể chứa được mười người."
Thẩm Mỹ Vân nghe xong lập tức đáp một tiếng, trong lòng nói không tính là lớn.
Thang máy đời sau có thể chứa tối đa hai mươi người, hiện tại thang máy chỉ bằng một nửa tương lai.
Hoàng Tuấn Kiệt không biết Thẩm Mỹ Vân có thái độ gì.
Anh ta càng cung kính: "Ở chỗ này, đây là thang máy nhỏ, các cô có thể vào thử.
Thẩm Mỹ Vân, Ngụy Quân, Hứa Kiến Quốc, ngay cả Hoàng Tuấn Kiệt bọn họ, vừa vặn bốn người.
"Cậu cũng đi vào đứng thử, tôi xem không gian lớn nhỏ thế nào."
Cái này vừa nhìn chính là chuyên gia.
Hoàng Tuấn Kiệt gật đầu, đi theo bước vào, bốn người vừa đứng lại, trong thang máy chật hẹp kia lập tức có vẻ chật chội vài phần.
Thẩm Mỹ Vân trực tiếp loại bỏ cái này: "Cái này nhỏ quá."
Cô xây khách sạn Đại Hoa tổng cộng mười hai lầu, có tám phòng riêng nguyên tầng, cộng thêm hơn một trăm phòng riêng.
Như vậy xem ra, bọn họ lắp thang máy ít nhất phải tám người đến mười người.
"Còn có thang máy khác không?"
Hoàng Tuấn Kiệt: "Ở bên này."
Anh ta dẫn đám người Thẩm Mỹ Vân tiếp tục đi về phía trước: "Cái này có thể chứa tám người, cái này có thể chứa mười người.
Thẩm Mỹ Vân cũng thử một chút: "Thang máy tám người này bao nhiêu tiền?"
"Cái này giá chín vạn."
"Mười người thì sao?"
"Cái này mười một vạn."
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút, lại dẫn đám Ngụy Quân đi vào đứng, nhìn bốn phía thang máy, sau khi đi ra lập tức có quyết định.
Tôi muốn hai caud thang máy tám người.
Như vậy một lần đi lên chính là mười sáu người, chia làm trên dưới, vậy trên cơ bản ít nhất có thể cam đoan có một chiếc thang máy có thể vận hành.
"Hai cái chính là mười tám vạn."
Hoàng Tuấn Kiệt không nghĩ tới lão Đậu nhà mình nghèo kiết xác như vậy dĩ nhiên thật sự có thể mang đến cho anh ta khách hàng.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, nhìn thoáng qua Ngụy Quân, Ngụy Quân gật đầu, lúc này cô mới hỏi: "Tính tiền ở đâu?"
"Đi theo tôi."
Hoàng Tuấn Kiệt ở phía trước dẫn đường, chỉ chốc lát còn đi đến phòng tài vụ, trên đường đi qua, Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Thang máy này tôi làm sao vận chuyển về Bằng Thành?"
Hoàng Tuấn Kiệt: "Có, chúng tôi sẽ có công nhân lắp thang máy, theo khách hàng cùng đi qua, chờ thang máy lắp đặt xong sẽ trở về, mặt khác, nếu thang máy xuất hiện trục trặc, khách hàng đều có thể liên lạc với thang máy Hoàng thị chúng tôi, chúng tôi sẽ phụ trách đổi trả bảo hành."