Không có biện pháp, ai bảo danh tiếng của bà ấy ở bên ngoài là Quách phu nhân chứ.
Quách Trung Minh nhìn vợ mình khóc lóc cầu khẩn, rốt cuộc là mềm lòng: "Anh biết lần này đã để em chịu thiệt, nhưng nếu đi Đại Lục"
Ông ta còn có chút do dự.
Vợ là do ông ta năm đó lừa gạt từ Đại Lục tới, nếu đối phương một đi không trở về, vậy thì gà bay trứng vỡ.
Liễu Bội Cầm dựa vào trước ngực ông ta, nhu nhược không xương "Em sẽ để Minh Gia Đống ở bên cạnh em, Trung Minh, em đã suýt chết, người ta có ơn cứu mạng với em, em lại không thể báo đáp... Em có lỗi với cô ấy."
"Huống chi, đối phương ngay tại Bằng Thành, qua lại cũng chỉ mất một hai ngày, Trung Minh, anh cũng không muốn để em làm một người vong ân phụ nghĩa chứ?"
Cái này...
"Ba, ba đáp ứng mẹ đi." Quách Minh Kiều từ bên ngoài đi vào, trên mặt còn lộ vẻ lo lắng: "Con đều nghe nói, nếu không có mấy người Đại Lục kia hỗ trợ, con sẽ không gặp được mẹ. Ba, lợi ích của người lớn, trẻ con chúng con không hiểu, nhưng bang Hòa Thắng Hòa thiếu chút nữa đã lấy mạng mẹ con, chuyện này không thể bỏ qua như vậy."
Cô ấy vừa dứt lời, trên mặt Quách Trung Minh hiện ra vẻ bất đắc dĩ: "Quên đi quên đi, để mẹ con đi Đại Lục cảm tạ ân nhân cứu mạng, nhưng trong lúc bà ấy đi, tất cả công việc trong nhà sẽ giao cho con xử lý. Minh Kiều à, con có thể chống đỡ nổi cái nhà này sao?"
Quách Minh Kiều gật đầu: "Con có thể."
Chờ Quách Trung Minh sau khi rời đi, trên mặt Quách Minh Kiều một nét ngây thơ cũng không có, cô ấy có chút lo lắng mà nhìn về phía mẹ: "Mẹ, mẹ làm sao biết con nói như vậy, ba sẽ đồng ý cho mẹ đi Đại Lục?"
Trong mắt Liễu Bội Cầm hiện lên vẻ mỉa mai, làm sao còn có bộ dáng nhu nhược vô hại cầu người như trước?
"Bởi vì ba con sẽ lựa chọn giữa lợi ích."
So với đi trả thù Hòa Thắng Hòa, hiển nhiên ta đi Đại Lục mang đến ảnh hưởng cho ông ta nhẹ hơn một chút."
Hơn nữa, điều bà ấy không nói chính là, chồng bà cố ý giữ Minh Kiều ở nhà, nói khó nghe một chút, đây là đang giữ con tin.
Giữ lại con tin để đưa bà ấy trở về từ Đại Lục.
Hướng Phác là con của bà ấy.
Quách Minh Kiều cũng vậy.
Hơn nữa Quách Minh Kiều là đứa nhỏ một tay bà ấy nuôi lớn, lập tức hướng về điểm ấy, Quách Trung Minh lập tức biết rõ, Liễu Bội Cầm bà ấy không có khả năng ở lại Đại Lục không trở về.
Người chồng này của bà ấy, lợi ích được mất luôn cân nhắc cực kỹ, chơi đến nghiện.
Chỉ là, những lời này bà ấy không thể nói cho con gái nghe, ở trong mắt con gái Quách Trung Minh là một người ba cực kỳ ưu tú.
Liễu Bội Cầm rũ mắt, không nhiều lời, còn lại để cho con gái Quách Minh Kiều tự suy tư.
Đứa nhỏ lớn lên trong hào môn, lại có mấy người thật sự là ngốc bạch ngọt đây?
Quách Minh Kiều trầm mặc một lúc lâu, cô ấy lẩm bẩm nói: "Mẹ, con có thể làm gì đây?"
Cô gái kiêu ngạo đến minh liệt kia, vào giờ khắc này, giống như trong nháy mắt đã trưởng thành.
Liễu Bội Cầm khổ sở muốn khóc, bà ấy ôm cô ấy vào lòng: "Trong lúc mẹ đi Đại Lục, con giúp mẹ ở nhà trông coi phía sau, nếu có thể, giúp mẹ theo dõi ba con."
Bà ấy không chỉ muốn đi Đại Lục tìm ân nhân, bà ấy còn muốn đi Bắc Kinh, bà ấycô muốn đi gặp con trai của bà ấy.
Quách Minh Kiều gật đầu: "Mẹ, mẹ phải đi tìm - -" Cô chỉ chỉ phía trên.
"Anh trai sao?"
Liễu Bội Cầm gật đầu.
"Anh trai sẽ nhận chúng ta sao?"
Quách Minh Kiều nhẹ giọng nói.
Liễu Bội Cầm không biết, hai mắt bà ấy đẫm lệ, ánh mắt kiên định: "Thằng bé có nhận mẹ hay không là chuyện của thằng bé, mẹ muốn đi thăm nó."
Bà ấy đã chờ đợi quá lâu.
Quách Minh Kiều muốn nói, anh trai sẽ không nhận mẹ, nhưng lại không muốn làm tổn thương trái tim mẹ, vì vậy, cô ấy dán vào ngực bà ấy: "Mẹ, năm đó vì sao mẹ -"