Nói đến đây, cô mới nhớ tới: "Đúng rồi, Liễu phu nhân, cô đi Bắc Kinh không phải làm cái gì trái pháp luật vi phạm quy định nguy hại Đại Lục chúng tôi đó chứ?"
Nếu đúng vậy, vậy cô sẽ trở tay tố cáo.
Liễu Bội Cầm lắc đầu: "Không phải, tôi cũng không giấu cô, tôi đi tìm con tôi."
Thẩm Mỹ Vân: "... ?"
Dưa này hơi lớn.
Theo cô được biết, Liễu Bội Cầm là đương gia phu nhân của nhà họ Quách hào môn Hương Giang, con trai bà ấy đang ở Bắc Kinh.
Tiểu thiếu gia bị bắt cóc lưu lạc bên ngoài?
Liễu Bội Cầm rũ mắt, trong mắt hiện lên một tia thương cảm: "Sinh cùng chồng trước."
Thẩm Mỹ Vân: "... ?"
Dưa này to hơn.
Nếu không là cơ hội không thích hợp, cô hận không thể hiện tại lập tức ăn đến cùng, đáng tiếc, người ta muốn rời đi.
Thẩm Mỹ Vân chỉ có thể cảm thán để lần sau.
Cô nói với Cao Dung: "Dùng giấy tờ của cô mua vé máy bay cho cô ấy."
Cao Dung trợn trắng mắt: "Sao không dùng của cô?"
Thẩm Mỹ Vân lôi kéo cô đi bên cạnh: "Tôi muốn yểm hộ cho cô ấy, hơn nữa - -" Cô ho nhẹ một tiếng: "Vị mỹ nữ này cho nhiều lắm. Một cái đồng hồ Patek Philippe, còn có một căn biệt thự ngàn thước ở Tiêm Sa Chủy ở Hương Giang, lập tức là cô có nguyện ý hay không? Nếu nguyện ý, thù lao chia cho cô một nửa."
Cao Dung dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn cô: "Thẩn Mỹ Vân, cô không bị ngốc đó chứ?"
Tùy tiện chi ra hai ngàn, chỉ vì mua một tấm vé máy bay?
Không đùa chứ?
Thẩm Mỹ Vân tức giận nở nụ cười: "Cơ hội phát tài đã tới tay, cô sợ phiền, tôi tìm người khác."
Mắt thấy cô thật muốn đi.
Cao Dung nghĩ tới cái gì: "Cô giúp Ngụy Quân bọn họ mua nhà, không phải là bởi vì chị gái này chứ?"
Cô ấy nghe ông Tiền bọn họ nói tới, đều hâm mộ muốn chết.
Ngụy Quân cùng Hứa Kiến Quốc đi theo Thẩm Mỹ Vân đến Hương Giang một chuyến, sau khi trở về, Thẩm Mỹ Vân lập tức mua cho hai người bọn họ một căn hộ.
Lúc ấy ông Tiền đến bàn chuyện làm ăn với cô ấy, giọng điệu kia hận không thể biến thành là ông ấy cùng Thẩm Mỹ Vân đi Hương Giang mới tốt.
Cao Dung lúc ấy còn tưởng rằng là ông Tiền nói đùa.
Thẩm Mỹ Vân đưa mắt nhìn cô ấy: "Cô bây giờ mới biết? Là vị phú bà kia, tiện tay trả thù lao cho tôi một cái đồng hồ đeo tay, tôi bán đi được ba mươi tám vạn."
Cao Dung: "..."
Chết tiệt!
Hương Giang hào môn danh bất hư truyền!
"Có mua vé máy bay hay không? Nếu không, tôi sẽ tìm người khác."
Cao Dung lập tức thay đổi thần sắc: "Chị, chị là chị ruột, cơ hội phát tài mang theo em, thật sự là chị em tốt. Làm, nhất định phải làm, không phải mua vé máy bay thôi sao? Mua mười vé tôi đều nguyện ý."
Làm chút chuyện, trăm vạn nhập sổ.
Cái này so với cô ấy khổ cực một năm còn kiếm được nhiều hơn?
Không nhất thiết phải có hàng triệu.
Thẩm Mỹ Vân ném cho cô ấy một cái nhìn "Coi như cô thức thời", lúc này mới dẫn Cao Dung đi tìm Liễu Bội Cầm: "Liễu phu nhân, cô sang bên này có Minh Gia Đống đi theo sao?"
Liễu Bội Cầm lắc đầu: "Cậu ấy không đi theo. Cậu ấy ở lại đây để đối phó với người mà chồng tôi gửi đến. Cho nên, bà chủ Thẩm tôi còn có một thỉnh cầu."
Thẩm Mỹ Vân nhìn kim chủ trước mặt: "Khách sáo rồi khách sáo rồi, cô có vấn đề gì cứ nói."
Liễu Bội Cầm: "Tôi muốn mượn người của cô cùng tôi lên phía bắc. Mượn người dùng để làm gì, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng."
Bà ấy tạm thời để vệ sĩ Minh Gia Đống ở Dương Thành, đến Bắc Kinh bà ấy cần có người bảo vệ.
Cái này cũng không khó.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Ngụy Quân: "Cậu tènh tiếp xúc với Liễu phu nhân, cậu theo Liễu phu nhân nhé?"
Ngụy Quân chần chừ: "Tôi chưa từng đến Bắc Kinh."
Thẩm Mỹ Vân: "Không sao, sau khi hai người đến, tôi sẽ cho người đón hai người."
Lúc này, Ngụy Quân lập tức đáp ứng.
Sau khi hai bên quyết định chi tiết.