Liễu Bội Cầm gật đầu, mắt khóc sưng lên: "Tôi không biết bây giờ nên làm gì."
Qua nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn luôn liều mạng nghĩ biện pháp trở về Đại Lục, nhưng con của bà ấy cũng không muốn gặp bà ấy, cho dù là bà ấy biết một màn này, khi thật sự trải qua, vẫn sẽ rất khổ sở rất khổ sở.
Thẩm Mỹ Vân lạnh nhạt nói: "Liễu Bội Cầm, cô và Ôn Hướng Phác không quấy rầy nhau đã là biện pháp tốt nhất rồi. Như vậy, đối với Ôn Hướng Phác mà nói, chẳng phải là một loại giải phóng sao?"
Nghe nói như thế, Liễu Bội Cầm lảo đảo lui về phía sau hai bước, vẻ mặt trắng bệch: "Tôi biết rồi."
Thì ra, sự xuất hiện của bà ấy đối với Hướng Phác mà nói, đã là một loại gông xiềng.
Tương lai...
Bà ấy cẩn thận đưa ra ý kiến: "Nếu như lúc Hướng Phác và con gái cô kết hôn, tôi có thể ở xa quan sát không?"
Bà ấy thậm chí không dám đi cầu xin, có thể xuất hiện ở hôn lễ của đối phương.
Bà ấy chỉ cần nhìn từ xa một cái, bà ấy lập tức vui vẻ.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Liễu Bội Cầm như vậy, cô thở dài: "Tôi không thể trả lời thay Hướng Phác, chuyện này phải đợi tương lai hỏi thằng bé."
Hiển nhiên, cô không phủ nhận tương lai Miên Miên sẽ ở bên Ôn Hướng Phác.
Có lẽ trong mắt tất cả trưởng bối của bọn họ, Miên Miên và Ôn Hướng Phác chính là một đôi trời sinh.
Liễu Bội Cầm thê lương nói: "Nên, là nên hỏi thằng bé."
Bà ấy đứng dậy: "Bà chủ Thẩm, lần này thật sự là quấy rầy. , Nhà ở Tiêm Sa Chủy, tôi đã chuẩn bị xong, đến lúc đó cô qua tìm Minh Gia Đống, cậu ta sẽ dẫn cô qua."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, không chỉ không nhận phòng ở, thậm chí ngay cả đồng hồ Patek Philippe lúc trước đối phương cởi ra cô cũng trả lại.
"Coi là mẹ của Ôn Hướng Phác, tôi không thể nhận cũng không thể nhận."
Cho dù là đổi người khác, việc làm ăn này cô cũng sẽ làm.
Nhưng chỉ có Ôn Hướng Phác là không được.
Bởi vì Ôn Hướng Phác là con rể tương lai của cô!
Liễu Bội Cầm không nghĩ tới, Thẩm Mỹ Vân ngay cả chuyện đã đáp ứng cũng từ chối.
Bà ấy trầm mặc: "Tôi sẽ giữ lại cho cô, cô đến Hương Giang, lúc nào cũng có thể lấy đi."
Thẩm Mỹ Vân không biết có phải hay không, cô đưa mắt nhìn Liễu Bội Cầm rời đi, chợt hỏi Ngụy Quân.
"Nói cho tôi biết tình huống cụ thể."
Chờ Ngụy Quân nói xong.
Thẩm Mỹ Vân nhịn không được nói: "Đúng là hai đứa trẻ, tính cách cũng giống nhau như đúc."
Ngụy Quân nhịn không được gật gật đầu, anh ta bật cười nói: "Quả thật là như vậy.
Trong mắt Thẩm Mỹ Vân, hai đứa nhỏ này là một đôi trời sinh, ngay cả phương thức xử lý vấn đề cũng giống nhau, bọn họ đều dùng phương thức của mình đi bảo vệ đối phương.
Chỉ vì điểm này, tương lai bọn họ sẽ đi rất xa.
Liễu Bội Cầm tới đột ngột, đi cũng đột ngột.
Đối với Thẩm Mỹ Vân bọn họ mà nói, bà ấy chính là một người khách qua đường vội vã, giống như là một hòn đá nhỏ bị nem vào trong hồ nước khiến nước bắn tung tóe lên, sinh ra một mảnh gợn sóng.
Nhưng bất chợt, nhanh chóng quy về một mảnh bình tĩnh.
*
Hương Giang.
Sau khi Liễu Bội Cầm trở về, Quách Trung Minh lập tức chờ ở sô pha phòng khách, sô pha màu trắng gạo, đèn chùm kiểu châu Âu, đêm khuya đem toàn bộ phòng nhà họ Quách chiếu đèn sáng trưng.
"Em đã trở lại."
Quách Trung Minh trầm giọng nói.
Trong lòng Liễu Bội Cầm lộp bộp, trên mặt lại bình tĩnh: "Trung Minh, sao anh biết hôm nay em trở về?"
Chỉ là, mí mắt hơi sưng đỏ lại bán đứng bà ấy.
Quách Trung Minh nhìn bà ấy một lát: "Bội Cầm, đến Đại Lục chơi vui không?"
Một câu nói không đầu không đuôi, lại làm cho Liễu Bội Cầm trong nháy mắt trầm mặc xuống, bà ấy nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Quách Trung Minh, giơ tay vỗ vỗ cánh tay của ông ta: "Em là đi tìm ân nhân báo ân, sao anh lại dùng từ ngữ thú vị này để hình dung? Nói như thể em cũng giống như Minh Kiều, suốt ngày chỉ biết ham chơi."