Sau khi xuống thang máy, rẽ trái vào gian phòng thứ nhất: "Chị thấy đây là phong cách thế nào?"
Đập vào mắt Tống Ngọc Thư chính là vách tường trắng nõn, cửa sổ rộng rãi sáng ngời, cùng với một cái giường thật to, thậm chí, ngay cả đèn bàn tủ đầu giường cũng rất có cảm giác nghệ thuật.
"Mỹ Vân, em xác định đây là khách sạn? Mà không phải nhà ở?"
Phong cách nơi này làm cho cô ấy nhìn ra một tia cảm giác gia đình.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Chỉ hỏi em những thứ này sao, chị có muốn vào ở không?"
Tống Ngọc Thư sờ soạng rèm cửa sổ, rèm cửa sổ màu xanh trắng tương tác, kéo rèm cửa sổ màu xanh lam ra, lập tức còn lại rèm cửa màu trắng được ánh mặt trời chiếu rọi, có một loại cảm giác mộng ảo.
"Em hỏi chị có muốn hay không?"
"Nếu đây là nhà chị thì tốt rồi." Cô ấy nhịn không được nói: "Đáng tiếc tứ hợp viện hình như không chứa được hiệu quả này."
Lầu một quá mức thấp bé, chỉ có độ cao từ lầu ba trở lên, mới có thể có cảm giác sáng ngời như vậy.
Thẩm Mỹ Vân nhìn cô ấy yêu thích không buông tay: "Thích?" Cô hỏi cô ấy.
Tống Ngọc Thư: "Em nói xem?"
Thẩm Mỹ Vân cười cười, vỗ về bệ cửa sổ thật dài kia, bởi vì còn đang trang hoàng, cho nên trên bệ cửa sổ có một lớp bụi, cô hơi hơi nhíu mày, ở trong lòng nghĩ xác thực chờ trang hoàng xong, trong này phải vệ sinh lần nữa, quét dọn hết một lần.
"Nếu thích, đến lúc đó tặng chị một căn."
Bình thản nói ra lời tặng nhà.
Tống Ngọc Thư trừng to mắt: "Mỹ Vân, em không gạt người?"
Thẩm Mỹ Vân đi tới bên cạnh cô, đứng ở trước cửa sổ thật lớn, ánh mặt trời tháng mười một xuyên qua màn lụa chiếu rọi trên mặt cô, để lại đốm sáng loang lổ, xinh đẹp tinh khiết lại trong suốt.
"Em lừa chị lúc nào?"
Cô mở cửa ra nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ: "Đến lúc đó khách sạn bên này giữ lại cho chị một căn riêng, bên kia cũng giữ cho chị một căn, chị tới muốn ở khách sạn thì ở khách sạn, muốn về nhà thì về nhà."
Tống Ngọc Thư nghe vậy, trực tiếp nhào tới, ôm Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, em cũng quá tốt đi."
Cô ấy dứt lời, đốc công Lưu đi tơus, cùng đi còn có bọn Đường Mẫn, bởi vì tốt nghiệp đại học năm tư thực tập, ba người có rất nhiều thời gian, toàn bộ quá trình đều theo tới cuối.
Về cơ bản đều ở trên đường Nam Sơn bên này.
Đối với bọn họ mà nói, thành lập một con phố, là một khâu quan trọng trong lý lịch xin việc của bọn họ.
Rầm rầm đi tới một đám người, nhìn hai nữ đồng chí ôm nhau.
Hiện trường trong nháy mắt trở nên xấu hổ.
Tống Ngọc Thư bất động thần sắc bỏ tay ra: "Người tới."
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng, đi tới cửa, đi thẳng vào chủ đề, giống như chuyện trước đó chưa từng xảy ra.
"Thế nào rồi? Sửa sang đến tầng mấy rồi?"
Đường Mẫn trả lời: "Sửa sang đến tầng tám rồi.
Bọn họ trang hoàng từ trên xuống dưới, bắt đầu từ tầng mười một, từng tầng từng tầng đi xuống.
Cũng không tệ lắm.
Giai đoạn đầu trang hoàng là tốn thời gian nhất, đến phía sau trên cơ bản thuần thục, là có thể nhanh một chút.
Hiện tại bọn họ đang đứng ở tầng mười một, bởi vì tầng lầu cao, hiệu quả thị giác rất tốt.
Từ trên lầu nhìn xuống, có một loại cảm giác như ở trên cao nhìn chúng sinh nhỏ bé.
"Nơi này thật cao, nhảy xuống mà nói, không biết có thể bị ngã chết hay không?"
Một câu nói của Tống Ngọc Thư đã thu hút sự chú ý của mọi người trở lại với thực tế, và Thẩm Mỹ Vân cũng nhận thấy một vấn đề mới khi cô chạm vào cửa sổ lớn và sáng: "Một biện pháp an ninh sẽ được thực hiện ở đây để đảm bảo rằng khách sẽ không rơi xuống."
Cô vừa dứt lời, Đường Mẫn theo bản năng nói: "Không thể nào? Ai rảnh rỗi không có việc gì thì bám cửa sổ nhảy xuống, đây không phải là nói đùa sao?"
Thẩm Mỹ Vân: "Nếu như đối phương thật sự nhảy xuống từ nơi này, trách nhiệm có phải là của chúng ta hay không?"