Tâm trạng cô rất tốt: "Lấy về một nửa chiên thơm, một nửa sốt cay, phần đầu cá còn lại lấy ra nấu canh đậu hũ đầu cá."
Chỉ suy nghĩ một chút, cô lập tức chảy nước miếng.
Đây chính là hàng lớn.
Đậu Đậu nghe cũng thèm: "Được được được, chị dâu, tôi còn chưa làm cá ngừ, đến lúc đó chị nói với tôi phải làm thế nào."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng.
Trước tiên đưa một xe hải sản trở về, bọn họ lại đi chợ mua sắm, thịt heo thịt gà thịt thỏ, những thứ này bọn họ không định mua, đây là để cho Quý Trường Tranh cùng Thẩm Hoài Sơn, lúc bọn họ từ Bắc Kinh tới, mỗi người mang theo một ít.
Thịt heo bên ngoài, làm sao có mùi thịt heo mà trại chăn nuôi bọn họ nuôi ra.
Cho nên, lập tức mua hai con vịt quay về, rau xanh thì nhổ từ trong ruộng rau Hy Vọng Mới, củ cải trắng dưa chuột, cà tím đậu đũa, thêm rong biển trộn.
Về cơ bản nhìn thế nào cũng đủ.
Từng xe từng xe hàng tết kéo về, Thẩm Mỹ Vân lập tức ở nhà thu dọn, ông Quý và bà Quý chạy ra ngoài mua những câu đối đỏ.
Đến hơn một giờ trưa.
Quý Trường Tranh và Thẩm Hoài Sơn bọn họ đến, mỗi người đều xách một túi hành lý lớn.
Thẩm Mỹ Vân mở ra vừa thấy, thịt ba chỉ một người mang theo chừng mười cân, còn có sườn heo mỗi người mang năm cân, hai cái móng heo lớn, mỗi người khiêng một cái.
Cộng thêm móng heo có sẵn, là tám cái móng heo.
Còn có lỗ tai heo, gan heo, ruột bò, cũng đựng một gói nhỏ.
Phỏng chừng đủ ăn hai bữa.
Còn lại là ba con gà tươi, bốn con thỏ.
Chờ sau khi bỏ hết số hàng này xuống, Thẩm Hoài Sơn thở dài: "Lúc lên máy bay, người ta thiếu chút nữa không cho ba mang lên, sau đó khuyên can mãi, ba phải nói bọn ba đi phía nam đón năm mới, lúc này đối phương mới cho đi lên
Thấy ông không vui, Trần Thu Hà vừa thu dọn đồ đạc, vừa cười ông: "Nếu ông không mang tới thì không được ăn."
Thẩm Hoài Sơn: "Tôi biết."
Cho nên, theo lý tranh luận, vẫn là mang tới.
Cuối cùng, ngay cả giấy chứng nhận của Quý Trường Tranh cũng lấy ra chứng minh, bọn họ là người tốt, thật sự không buôn bán thịt này, cũng không phá hư đồ đạc đi vào, lúc này mới cho bọn họ đi.
Quý Trường Tranh không phải rất quan tâm đối với những thứ này, vừa đặt xuống đồ vật, anh lập tức tìm được Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân lập tức đưa đồ cho mấy người mẹ xử lý, cô thì đứng sang một bên, mặt mày dịu dàng mang theo nụ cười nhìn Quý Trường Tranh.
"Vất vả rồi."
Quý Trường Tranh rũ mắt nhìn cô: "Em biết câu anh muốn nghe không phải cái này."
Thẩm Mỹ Vân giả bộ không hiểu: "Vậy anh muốn nghe cái gì."
Quý Trường Tranh sải bước tới bắt lấy cô, đè cô vào lòng: "Em biết mà."
Giọng điệu cũng ủy khuất.
Động tác này.
Những người khác trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Thẩm Miên Miên chọc Ôn Hướng Phác đang bận rộn, vẻ mặt nhiều chuyện: "Mau nhìn, ba em đang làm nũng với mẹ em."
Giọng nói của cô tuy nhỏ, nhưng không chịu nổi sự yên tĩnh trong phòng.
Tất cả mọi người nghe rất rõ ràng.
Ôn Hướng Phác có chút lúng túng, mặt cũng đỏ lên, anh ấy kéo cổ tay Miên Miên, che mắt cô bé: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe. Dì Thẩm, chú Quý, chúng cháu không nghe thấy, hai người tiếp tục đi."
Quý Trường Tranh: "..."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Đứa nhỏ Ôn Hướng Phác chết tiệt này, thật sự là bình nào không mở thì mở bình đó.
Quý Trường Tranh lúc này mới buông Thẩm Mỹ Vân ra, thế nhưng từ ôm biến thành nắm tay, anh kéo Thẩm Mỹ Vân đi tới trước mặt Ôn Hướng Phác, ánh mắt dừng lại một lát trên cổ tay Ôn Hướng Phác và Miên Miên.
Ôn Hướng Phác chỉ cảm thấy vị trí bị nhìn chằm chằm, cực kỳ nóng rực, anh ấy dùng hết khí lực mới khắc chế chính mình không buông tay, thậm chí còn đảo khách thành chủ.
"Chú Quý, chú đang nhìn gì vậy?"
Trên khuôn mặt tuấn mỹ bình thản, tràn đầy thong dong bình tĩnh, đương nhiên, nếu bỏ qua mồ hôi mịn màng trên trán anh ấy, có thể có sức thuyết phục hơn một chút.