Thẩm Mỹ Vân không thèm để ý nói: "Bọn họ tuổi trẻ khí thịnh, củi khô lửa bỏng, lại là nam nữ vừa lâm vào mối tình đầu, thời điểm dễ dàng qua đường nhất, con rõ ràng không ngại hỏi, chỉ cần bọn họ đừng làm lộ liễu là được."
Trần Thu Hà cũng không biết nói gì.
Bà nhịn không được nháy mắt với Quý Trường Tranh: "Con mặc kệ?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Con cảm thấy Mỹ Vân làm rất tốt." Nếu Mỹ Vân không nói, anh vốn định tìm Ôn Hướng Phác nói chuyện riêng.
Thế nhưng, cô đã giải quyết, ngược lại cho anh bớt việc.
Mỹ Vân nhà anh chính là không giống người thường!
Trần Thu Hà nhìn bộ não yêu đương của Quý Trường Tranh, trong lòng tự nhủ hết thuốc chữa rồi.
Đang nhìn bộ dáng ông Quý đi trước đi sau quạt gió cho bà Quý.
Bộ não yêu đương này di truyền!
*
Bữa cơm tất niên này cực kỳ phong phú, tôm luộc, cua hấp.
Sợ Quý Trường Tranh và Tống Ngọc Thư là khẩu vị của người nội địa, ăn không quen đồ nóng, ngại không có mùi vị, Thẩm Mỹ Vân lại cố ý dùng tôm, cua, ngao, cá, bào ngư làm một cái nồi hải sản kho cay.
Nồi hải sản lớn kia sốt cay đỏ rực, chỉ nhìn đã khiến người ta chảy nước miếng.
Cá mú một con hấp, một con kho tàu.
Cá Hải Xương toàn bộ làm món hấp.
Sau khi chiên cá xong, cứ như vậy lập tức uống rượu và thức ăn.
Còn có cá Bát Trảo nhỏ, ngoại trừ chiên bên ngoài, Thẩm Mỹ Vân còn cố ý để Đậu Đậu làm một món cá Bát Trảo nướng mỡ hành.
Từng miếng từng miếng nuốt xuống, mang theo vị cay, miễn bàn ăn ngon bao nhiêu.
Về phần, trọng điểm là cá ngừ, Thẩm Mỹ Vân tự ra tay, đầu cá ngừ hầm canh đậu hũ, nấu ra màu trắng sữa, thơm ngon vô cùng.
Bụng cá ngừ cắt thành từng miếng, thịt cá màu đỏ chặt chẽ lại có độ dày, sau khi cô cắt thành từng miếng nhỏ bằng bàn tay, liên tiếp cắt hơn mười miếng, mỗi một miếng đều rắc muối tiêu để ướp.
Sau khi đổ dầu nóng vào nồi, lập tức bỏ từng miếng cá ngừ vào, xèo một tiếng, rất nhanh thịt cá màu đỏ đã được chiên thành hai mặt vàng óng ánh.
Ngay cả trong không khí cũng tản ra một mùi cá muối tiêu.
"Đây là cá ngừ?"
Bà Quý nhịn không được tò mò đi vào nhìn thoáng qua.
Lúc ấy bà ấy nhìn thấy cả một con cá còn hoảng sợ, sao lại có con cá lớn như vậy.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, dùng đũa lật thịt cá lại: "Đúng, mẹ, cá ngừ này một lúc nữa là ăn được rồi, mẹ cần phải ăn nhiều một chút, loại này thịt cá thích hợp cho người già ăn, mẹ cũng đừng sợ máu nhiễm mỡ. Ba cũng có thể ăn nhiều một chút."
Bà Quý có chút chờ mong.
Mắt thấy chiên xong một ít, Thẩm Mỹ Vân lập tức gắp một miếng đưa cho bà ấy: "Nếm thử?"
Đương nhiên, ngoại trừ bà Quý, còn có Quý Trường Tranh, Trần Thu Hà, Đậu Đậu, phàm là người ở phòng bếp, một người cũng không bỏ qua.
Thẩm Mỹ Vân thật ra muốn gọi Miên Miên, nhưng trước đó Miên Miên xấu hổ, không biết đã cùng Ôn Hướng Phác chạy đi đâu.
Cô cũng không đi quản bọn họ.
"Đậu Đậu, cậu cũng nếm thử một miếng."
Đậu Đậu đáp một tiếng, cậu ấy cắn một miếng: "Thịt cá này thật tươi ngon, rõ ràng là làm thành muối tiêu chiên ra, vậy mà một chút cũng không khô."
Thẩm Mỹ Vân vừa làm vừa ăn, muối tiêu làm tươi vị thịt của cá ngừ, vừa vào miệng ngoài cháy trong mềm, thịt cá còn mang theo mùi sữa, càng nhai càng thơm.
Ăn ngon.
Cô không làm nữa, đưa đũa cho Quý Trường Tranh: "Anh làm đi."
Đậu Đậu nhìn thoáng qua Quý Trường Tranh: "Hay là để tôi đi."
Cậu ấy sợ Quý Trường Tranh chà đạp những con cá ngừ này.
Quý Trường Tranh bị nghi ngờ, anh cũng không tức giận, an tĩnh ở bên cạnh ăn cá ngừ chiên thơm, nhìn Đậu Đậu bận rộn ở đó.
"Ăn vụng! Không gọi cháu."
Điềm Điềm run rẩy đi tới, năm nay cô bé đã hai tuổi, bây giờ chỉ đi loanh quanh bên ngoài.
Bị bắt quả tang, Thẩm Mỹ Vân cũng không xấu hổ, lấy một miếng từ trong nồi đưa cho cô bé: "Đây là của cháu."