Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy đống sổ sách trên chiếc xe kia, mí mắt cô giật giật, duy chỉ có Tống Ngọc Thư bình tĩnh như lúc ban đầu: "Đều dọn xuống hết đây, tôi dán một tờ giấy, nợ của anh nhiều hơn một chút, cho tôi mười ngày, sắp xếp rõ ràng cho anh. Mặt khác, sau khi tôi sắp xếp rõ ràng, mỗi tuần anh đều phải mang toàn bộ thu nhập và hóa đơn đưa cho tôi xem qua một lần."
Đây là cách cơ bản nhất để sắp xếp hóa đơn.
Cô ấy phải hiểu rõ thu nhập và chi phí làm ăn trong tay khách hàng.
Lâm Tây Hà: "Được, đến lúc đó mỗi tuần tôi đưa đến một lần."
"Cao Dung, của cô cũng vậy."
Cao Dung có chút chờ mong, bởi vì lúc Tống Ngọc Thư tính sổ, khí chất cả người hoàn toàn thay đổi, là hình thức nữ đồng chí tinh anh mạnh mẽ vang dội.
Rõ ràng cô ấy cũng bận muốn chết, lại còn ở bên cạnh xem náo nhiệt.
"Ông Tiền một lát nữa sẽ tới."
Nói Tào Tháo Tào Tháo đến.
"Bà chủ Thẩm, nghe nói chỗ này của cô có một kế toán rất giỏi, cứu tôi với!"
Bọn họ làm ăn buôn bán, là từng người đều bận rộn đến mờ mắt, trên cơ bản biết một số kiến thức đại khái, về phần chi tiết nhỏ, là không rảnh xử lý.
Người khác còn chưa tới, giọng đã tới nơi, thế cho nên tất cả mọi người nở nụ cười.
"Sổ sách đều để ở đây."
Tống Ngọc Thư cười cười: "Sau này quy củ của tất cả mọi người đều giống nhau, có điều kiện mỗi ngày mang sổ sách cho tôi một lần, không có điều kiện ít nhất một tuần mang cho tôi một lần hóa đơn, bao gồm thu nhập cùng chi tiêu, thậm chí phí sử dụng, mỗi lần tiêu ra ngoài một khoản, đều phải nói cho tôi biết."
Ông Tiền: "Được rồi, được rồi."
Công việc kế toán nhà họ Tống, cứ như vậy khai trương.
Hơn nữa liên tiếp nhận ba đơn hàng, chín ngàn đồng nhập sổ, nửa tháng kế tiếp, Tống Ngọc Thư ngoại trừ ăn cơm ngủ, trên cơ bản đều bận rộn ở văn phòng kế toand.
Điềm Điềm hoàn toàn giao cho người già trong nhà chăm sóc, chỉ có buổi tối, mới có thể ngủ cùng cô ấy.
Nửa tháng sau, tất cả các hóa đơn đã được làm rõ ràng.
Tống Ngọc Thư giữ sổ sách mới mình vừa làm một phần, còn lại trả lại cho đương sự bọn họ.
Nhìn thấy chi phí thu nhập mỗi tháng, cùng với lợi nhuận ròng, bọn Cao Dung nghĩ thầm, kế toán này bọn họ tìm đúng rồi.
Có ba người bọn họ, cộng thêm tuyên truyền của Thẩm Mỹ Vân.
Rất nhanh lại có một nhóm khách hàng tới.
Văn phòng kế toán nhà họ Tống, cũng cứ như vậy đứng vững gót chân ở Dương Thành.
*
Tháng năm năm tám hai, Dương Thành đã nóng bức đến cần mặc áo ngắn tay.
Đường Nam Sơn Bằng Thành truyền đến tin tức, tất cả công đoạn vệ sinh trang hoàng của khách sạn Đại Hoa đã kết thúc, có thể nhận phòng.
Nhận được tin tức đầu tiên.
Thẩm Mỹ Vân lập tức từ Dương Thành chạy tới Bằng Thành, đi cùng cô còn có Tống Ngọc Thư và Cao Dung.
Còn chưa đi tới đường Nam Sơn, từ xa đã nhìn thấy một tòa nhà cao tầng đứng lặng, ở vị trí tường ngoài dán gạch men sứ, cực kỳ bắt mắt.
Sau khi đến gần, có thể nhìn thấy cửa thủy tinh lầu một, bị lau sáng bóng đến mức có thể phản quang.
"Khách sạn này xây xong thật khí phái!"
Từ xa Cao Dung không nhịn được cảm khái một câu.
Tống Ngọc Thư cũng gật đầu: "Không hổ là kho vàng." Đương nhiên, kho vàng là cô ấy học được từ Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Vào xem sẽ biết."
Sau khi đi tới đường Nam Sơn, đập vào mắt chính là quảng trường đã xây xong, đổ lên mặt đất, mặt đất cực kỳ bóng loáng, mắt to nhìn qua, một khoảng không rất lớn.
Tiếp theo chính là cửa hàng hai bên, đã lục tục hoàn thành.
Gây chú ý nhất vẫn là khách sạn Đại Hoa ngoài cùng, cửa kính, cửa sổ thủy tinh, gạch men sứ xinh đẹp, cùng với thang máy san sát, không chỗ nào không hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Sau khi đi vào, mặt đất trơn bóng trong đại sảnh, quầy lễ tân chỉnh tề, cùng với tủ thủy tinh trưng bày.
"Nơi này thật không tồi."
Cao Dung cảm thán nói.
"Còn chưa lên lầu, cô mới chỉ thấy tầng một thôi."