Người lớn mới lựa chọn, trẻ con đương nhiên là muốn tất.
Sau khi có ảnh chụp, Thẩm Mỹ Vân lập tức để cho xưởng in bắt đầu in tờ rơi quảng cáo, cùng lúc đó.
Thẩm Mỹ Vân cũng có nhận thức chuẩn xác hơn đối với năng lực của Lâm Phương Ca: "Mấy ngày nay còn phải làm phiền cô bớt chút thời gian đi quay một đoạn phim ngắn cho Đại Hoa, không cần quá dài, chừng ba mươi giây là đủ rồi."
Cái này...
Lâm Phương Ca có chút khó xử: "Máy của tôi ở đây không được." Cô ấy chỉ chụp ảnh.
Trương Khoa lập tức nói: "Tôi có máy ghi hình, có thể thuê."
Buồn ngủ đến lập tức đưa gối tới.
"Nhưng tôi có một yêu cầu."
Trương Khoa nói.
Thẩm Mỹ Vân: "Anh nói đi."
"Lúc các cô quay phim ngắn tôi muốn đi theo."
Vấn đề không lớn.
Thẩm Mỹ Vân đồng ý ngay tại chỗ: "Mấy ngày nay hai người chuẩn bị đi quay phim ngắn. Tôi cần đến xưởng in xác định mẫu."
Bọn họ chia làm hai đường.
Ba ngày sau, xưởng in ra lô hàng mẫu đầu tiên.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy, trực tiếp chọn ra khuôn mẫu: "Dựa theo hình thức này, in ba vạn tấm. Mặt khác, liên hệ đến nhật báo Bằng Thành, nhật báo Dương Thành cùng với đài truyền hình Dương Thành và Bằng Thành, tôi muốn quảng cáo trên đó!"
Phát súng đầu tiên của khách sạn Đại Hoa, sắp khai hỏa!
Tốc độ của Đường Mẫn rất nhanh, không hổ là thư ký đầu tiên của Thẩm Mỹ Vân.
Cùng ngày lập tức liên lạc với nhật báo Bằng Thành, ước định thời gian cùng đối phương.
"Dì Thẩm, chủ biên nhật báo Bằng Thành nói hẹn ngày mai gặp dì, đến lúc đó gặp mặt bàn bạc chi tiết cụ thể."
Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới Đường Mẫn nhanh như vậy, cô nhịn không được nói: "Làm tốt lắm, cuối năm phát thưởng ổn định."
Làm bà chủ tất nhiên không thể keo kiệt.
Chỉ có tiền cho đủ, người phía dưới mới càng ra sức làm việc.
Đường Mẫn cũng không ngoại lệ, nghe vậy rất: "Là việc cháu nên làm."
Quách Khắc Kiệm cùng Nghiêm Hoa bên cạnh hai người cũng hâm mộ, công trình đường Nam Sơn lập tức seẽ hoàn thành, dựa theo lời như vậy, bọn họ rất nhanh sẽ mất bát cơm, đương nhiên, sinh viên Thanh Hoa không sợ không có việc làm.
Nhưng tự mình từ chức và không cần, đây là hai khái niệm khác nhau.
Nhìn Đường Mẫn thuận lợi quá độ trở thành thư ký của Thẩm Mỹ Vân, Quách Khắc Kiệm và Nghiêm Hoa nói không hâm mộ đó là nói dối.
Chờ Đường Mẫn đi ra.
Nghiêm Hoa nhịn không được nói: "Đường Mẫn, cậu còn nhớ chuyên ngành của cậu là gì không?"
Đối phương là sinh viên tài cao trong ngành xây dựng, nếu như làm thư ký, sợ là cô đã quên bổn phận của mình.
Đường Mẫn: "Mình biết, nhưng không ảnh hưởng."
Cô cười thản nhiên: "Mình đi theo dì Thẩm có thể học được không ít thứ, đó là thứ không có trong sách vở, về phần năng lực chuyên nghiệp, dì Thẩm bây giờ còn trẻ, dì ấy chắc chắn sẽ không chỉ làm một đường Nam Sơn, chờ đường Nam Sơn phát triển lên, mọi người chờ xem đi, chắc chắn còn có nơi khác dì ấy muốn tiếp tục phát triển. Mình đi theo bên cạnh dì ấy là được rồi. ấy"
Nếu có thể được rèn luyện, ngay cả năng lực chuyên nghiệp cũng có thể được tăng lên.
Đó là điều tốt nhất.
Sao lại không làm.
Nhìn thấy Đường Mẫn nghĩ thoáng như thế, Quách Khắc Kiệm cùng Nghiêm Hoa nhịn không được thở dài: "Sau khi đi ra ngoài, mình mới phát hiện chênh lệch giữa chúng ta cùng Đường Mẫn không phải một chút xíu."
Hai người đều là người trầm mặc ít nói, ở trường học còn không cảm thấy có vấn đề gì, đến cuối kỳ thi mọi người dựa vào thành tích nói chuyện, nhưng là đi vào xã hội, có thể hoạt ngôn là ưu điểm, trầm mặc ít nói là khuyết điểm.
Đối với lời nói của Nghiêm Hoa, Quách Khắc Kiệm nghe hiểu.
Anh ta cũng không lên tiếng.
Nghiêm Hoa bên cạnh lại hỏi theo: "Đường Mẫn tiến bộ thật nhanh, cậu theo không kịp cậu ấy, cậu không sợ cậu ấy bỏ cậu sao?"