Chờ sau khi cơm nước xong, bọn họ mới đi xem video này: "Quay thật tốt."
Trong video mỗi một góc, đều chân thật bày ra Đại Hoa.
Nhưng hình như hơi dài, dựa theo thời gian này, sợ là chúng ta không thể quảng cáo trong Xuân Vãn.
Nếu cô nhớ không lâm, quảng cáo Xuân Vãn được tính theo giây.
Có thể còn phải giảm bớt, phỏng chừng tối đa giảm xuống còn khoảng một phút rưỡi.
Nó cũng quá khó khăn.
Lâm Phương Ca nghiêng đầu trầm tư: "Để tôi nghĩ nên cắt phần nào."
Tống Ngọc Thư và Hạ Hồ Lan nói: "Tôi nghĩ rằng mọi cảnh quay đều tốt và thật đáng tiếc nếu nó bị cắt giảm."
Các cô nhất thời nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Có thể phát toàn bộ không?"
Thẩm Mỹ Vân mặt không chút thay đổi nói: "Hay là, mọi người mua lại Xuân Vãn luôn đi?"
Trong nháy mắt nội dung tán gẫu đi vào ngõ cụt.
Mọi người rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
"Ba phút đi."
Lâm Phương Ca nói: "Giảm thiểu cực hạn, ít nhất cũng phải ba phút."
Thẩm Mỹ Vân khẽ cắn môi: "Được, cô đi giảm bớt trước đi."
Một ngày sau.
Lâm Phương Ca cầm băng ghi hình đã giảm bớt đến tìm Thẩm Mỹ Vân: "Cô xem đây là ba phút."
Thẩm Mỹ Vân xem từ đầu tới cuối một lần, băng ghi hình ba phút, chủ yếu chính là bốn địa phương, thứ nhất là khách sạn Đại Hoa, thứ hai là hàng vỉa hè quảng trường, thứ ba là món ăn nhà họ Lỗ, thứ tư là quán lẩu Bắc Kinh truyền thống, thứ năm là Y Gia chợt lóe mà qua mười giây.
Thấy Thẩm Mỹ Vân đang quan sát, Lâm Phương Ca nói: "Cái này đã nén đến cực hạn rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "Được, trước hết là cái này. Tôi cầm băng ghi hình mang về Bắc Kinh một chuyến."
Tốc độ của cô rất nhanh, giữa tháng mười hai đã tới Bắc Kinh, nhưng cô không biết người của đài truyền hình trung ương.
Chỉ có thể hỏi thăm chung quanh một phen.
Cuối cùng, bắt đầu từ trên người một tiền bối của Ôn Hướng Phác, đối phương sau khi tốt nghiệp khoa báo chí Thanh Đại, lập tức tiến vào đài truyền hình CCTV.
Thẩm Mỹ Vân nhờ Ôn Hướng Phác liên lạc với đối phương.
"Đồng chí Trương, tôi muốn hỏi một chút, giá cả và điều kiện quảng cáo của CCTV là gì?"
Đồng chí Trương chính là tiền bối Trương Cạnh Văn của Ôn Hướng Phác, đối phương là MC của CCTV, ngày thường trên kênh tin tức luôn có thể nhìn thấy.
Nếu không phải bởi vì đối phương là tiền bối của Ôn Hướng Phác, sợ là Thẩm Mỹ Vân không thấy mặt đối phương.
Trương Cạnh Văn: "Cô muốn quảng cáo trên CCTV?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng."
Trương Cạnh Văn suy nghĩ một chút: "Quảng cáo của CCTV được tính theo giây, giá năm giây là bốn ngàn hai, mười giây là sáu ngàn bốn trăm đồng, mười lăm giây là tám ngàn tám."
Thẩm Mỹ Vân: "Nếu tôi là ba phút thì sao?"
Lập tức khiến Trương Cạnh Văn im lặng.
"Trước mắt CCTV của chúng tôi chưa bao giờ có quảng cáo dài như vậy. Thời gian dài nhất là ba mươi giây. Ba phút sẽ được nén lại với thời gian chúng tôi phát tin tức, vì vậy nó sẽ không được thông qua ngay từ đầu."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
"Tôi đang nghĩ biện pháp, nén thời gian xuống còn ba mươi giây, nhưng thật sự rất khó."
Ba phút ghi hình đã là nén lại cực hạn, nếu lại giảm bớt xuống ba mươi giây.
Thẩm Mỹ Vân: "Thời gian phát quảng cáo dài nhất bên CCTV là bao nhiêu?"
Trương Cạnh Văn suy nghĩ một lúc: "Nếu tôi nhớ không lầm, quảng cáo dài nhất từng là 45 giây, đây đã là cực hạn rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "Có thể quảng cáo một phút hoặc là một phút rưỡi không?"
Nó thực sự khó khăn.
Trương Cạnh Văn: "Để tôi về hỏi một chút."
Thẩm Mỹ Vân: "Phiền phức rồi."
Tốc độ của Trương Cạnh Văn rất nhanh, sau khi trở về hỏi rõ ràng, rất nhanh đã trả lời Thẩm Mỹ Vân: "Hỏi rồi, thời gian dài nhất là một phút, đây là cực hạn rồi."
Không có khả năng kéo dài.
Hơn nữa một phút đã là ngoại lệ.
Thẩm Mỹ Vân: "Bao nhiêu tiền?"
"Ba vạn năm ngàn tám." Sợ Thẩm Mỹ Vân chê đắt, Trương Cạnh Văn giải thích: "Loại này không giống với loại 15 giây, bởi vì chạy liên tục, cho nên giá cả tăng gấp đôi.