Bộ trưởng La không hiểu: "Mục đích cô làm như vậy là gì?"
Ở đâu có người tốt như vậy?
Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Vì nổi tiếng. Ngài có thể suy nghĩ một chút, nếu là quyết định, xin liên lạc với tôi trước tiên."
Y Gia hiện tại giống như Đại Hoa, còn cần một đợt quảng bá lớn, một khi thanh danh khai hỏa, như vậy giá trị Y Gia mang đến là không thể đo lường.
Mắt thấy đi tới cuối hành lang, bộ trưởng La chuẩn bị đi vào bận rộn, anh ấy đứng lại, trầm ngâm một lát: "Không cần suy nghĩ, chỉ có các cô. Đồng chí Thẩm, tôi đánh giá cao sự thản nhiên của cô."
Thẩm Mỹ Vân chợt thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn."
Cô còn sợ mình nóng vội, đối phương sẽ không thích.
"Chờ sau khi danh sách nhân viên xác nhận tham gia, tôi sẽ thông báo cho cô, đến lúc đó cô bảo nhà thiết kế của cô tới đo kích thước cho chúng tôi. Bảo họ ra ngoài đo kích thước chắc chắn là không có thời gian. Chỉ có thể nói thừa dịp giữa trưa hoặc là buổi tối nghỉ ngơi nắm chắc số đo."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Chờ anh thông báo."
Sau khi ra ngoài.
Thẩm Mỹ Vân nhịn không được ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng vài phần, lấy được Xuân Vãn rồi!
Lâm Phương Ca đi theo sau mông cô: "Mỹ Vân, cô thật giỏi."
Cô ấy ở trước mặt đối phương, ngay cả cái rắm cũng không dám thả, cô ấy cảm thấy chính mình khi còn trẻ rất oai dũng, năm đó nhậm chức trong vòng ba năm đã bị mài mòn sạch sẽ.
Sau đó, từ đoàn nghệ thuật Cáp Nhĩ Tân đến đoàn nghệ thuật Hỗ Thành, bị xa lánh, bị cô lập, tất cả niềm tự hào của cô ấy đều bị đập nát triệt để.
Cho đến khi, quen biết Thẩm Mỹ Vân.
Lâm Phương Ca không dám nói, nhiều năm trước lần đầu tiên gặp Thẩm Mỹ Vân cô ấy đã tìm thấy chính mình, nhưng là cô ấy đang hết sức tìm kiếm quá khứ chính mình.
Thẩm Mỹ Vân xoa xoa đầu cô ấy: "Tôi không giỏi, đơn giản là mở miệng mà thôi, thành công tôi kiếm lời, thất bại tôi cũng không có gì tổn thất. Phương Ca, cô hãy nhớ kỹ, mặc kệ làm chuyện gì, muốn làm phải lập tức đi làm, cùng lắm thì làm lại từ đầu, không phải sợ thất bại, cô xem tôi vừa rồi đó? Nếu là thất bại, đơn giản là bộ trưởng La từ chối tôi, nhưng là trên thực tế tôi ngoại trừ chịu thiệt phải mặt dày một chút, thật ra là không có bất kỳ mất mác gì. Rất nhiều lúc, cái gọi là sợ hãi như cái giá phải trả, đơn giản là trong quá trình ảo tưởng lúc trước, tưởng tượng ra đe dọa chính mình."
Lâm Phương Ca sau khi nghe nói như thế, như có điều suy nghĩ.
Thẩm Mỹ Vân ở phía trước dẫn đường, chuyện đầu tiên cô làm khi trở về chính là gọi điện thoại cho Cao Dung: "Cao Dung, tôi thuê Xuân Vãn rồi."
Trong giọng nói của cô có sự nhảy nhót không giấu được.
Cao Dung còn có chút không hiểu: "Quảng cáo của Đại Hoa sao?" Cô ấy biết lần này Mỹ Vân về Bắc Kinh, là muốn đưa quảng cáo Đại Hoa lên đài truyền hình CCTV.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không phải, là Y Gia. Y Gia chúng ta tài trợ cho Chương trình dạ hội Xuân Vãn CCTV, trang phục của tất cả nhân viên và diễn viên tham gia Chương trình dạ hội Xuân Vãn."
Bên kia yên tĩnh trong nháy mắt.
Thẩm Mỹ Vân xác định mình nghe được tiếng hít thở dồn dập của Cao Dung: "Cô nói lại một lần nữa? Cô vừa nói cái gì? Tôi không nghe rõ."
Thẩm Mỹ Vân cười híp mắt nói: "Để tôi nói lại một lần, nói mười lần tôi còn nói được. Y Gia chúng ta tài trợ trang phục cho tất cả nhân viên công tác đêm giao thừa Xuân Vãn năm thứ tám."
Bên kia, Cao Dung trầm ổn hét lên theo bản năng: "Thẩm Mỹ Vân, cô chính là thần tiên của tôi."
Cô ấy làm trang phục nhiều năm như vậy, cô ấy hiểu rõ hơn ai hết, ảnh hưởng của việc tài trợ trang phục đêm giao thừa mang lại.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Y Gia bọn họ sẽ nổi tiếng.
Y Gia mà nổi tiếng, trưởng xưởng may như cô ấy còn có thể rảnh rỗi sao?