Thẩm Mỹ Quyên nghe xong cười lạnh: "Thẩm Mỹ Vân có thể coi trọng tên phế vật Hứa Đông Thăng kia không? Năm đó Hứa Đông Thăng còn hoàn hảo, Thẩm Mỹ Vân nhìn đều chướng mắt, chớ nói chi là, Hứa Đông Thăng phía sau tàn phế, không thể hoàn lương, còn ngồi tù. Một Hứa Đông Thăng như vậy, Thẩm Mỹ Vân làm sao có thể để ý?"
Vừa nghe Thẩm Mỹ Quyên khinh thường con trai mình như vậy, mẹ Hứa lúc này điên rồi, đi lên lập tức đánh nhau với Thẩm Mỹ Quyên.
Mười năm trước, lúc Thẩm Mỹ Quyên mới gả vào, còn cố kỵ mẹ Hứa là mẹ chồng, hiện giờ mười năm này, đã sớm mài điên cô ta rồi.
Dù sao nhà họ Thẩm cũng không còn.
Hứa Đông Thăng cũng không có khả năng đi ra.
Vậy còn không bằng, đồng quy vu tận cùng con mụ này đi.
Ngay lúc này, tâm tư muốn chết của Thẩm Mỹ Quyên đạt tới đỉnh cao, mẹ Hứa nhận ra ngược lại bị dọa muốn chết, không ngừng lùi bước về phía sau.
"Thẩm Mỹ Quyên, cô điên rồi à? Cô muốn giết tôi?"
Ánh mắt Thẩm Mỹ Quyên lạnh như băng, khuôn mặt điên cuồng: "Không phải, tôi muốn chết cùng bà!"
Nhiều năm như vậy, cuộc sống phú quý gì, thanh danh gì, cô ta đều không cần nữa.
Cô ta muốn đồng quy vu tận cùng mẹ Hứa!
Mẹ Hứa sợ, bà ta thật sự sợ rồi, không ngừng lui về phía sau.
Nhìn mẹ Hứa như vậy, Thẩm Mỹ Quyên đột nhiên nở nụ cười, cười đến mức nước mắt lập tức chảy ra, cô ta đang nghĩ, năm đó Thẩm Mỹ Vân hỏi cô ta.
"Vì sao gả cho Hứa Đông Thăng?"
Hối hận?
Hối hận.
Cô ta đã sớm hối hận.
Chỉ là, thế gian này lại không có thuốc hối hận có thể uống.
Nhà họ Thẩm ngã rồi.
Nhà họ Hứa cũng ngã.
Tâm khí Thẩm Mỹ Quyên cũng không còn.
Cô ta nở nụ cười, điên cuồng nhe răng cười, nhìn mẹ Hứa hết hồn hết vía trốn về phía sau: "Con điên, tôi là con điên."
Nhìn mẹ Hứa năm đó chèn ép mình, hôm nay sợ mình như vậy, Thẩm Mỹ Quyên cười càng lớn tiếng.
Ha ha ha.
Thì ra, làm ác nhân là tuyệt vời như vậy.
Nhà họ Thẩm.
Trần Thu Hà xem xong cũng ngẩn ngơ, bà nói với Thẩm Hoài Sơn: "Ông cấu tôi, cấu tôi, xem có thật không?"
Thẩm Hoài Sơn làm sao nỡ cấu: "Bà cấu tôi đi, cấu tôi đau, đó là sự thật."
Trần Thu Hà thật đúng là cấu, còn cấu rất mạnh, Thẩm Hoài Sơn đau đến hít vào.
Trần Thu Hà lẩm bẩm nói: "Xem ra đây là sự thật, lúc trước lúc Mỹ Vân muốn xây đường Nam Sơn, tôi còn ngăn cản con bé không cho nó xây, hôm nay nghĩ lại, tôi thật sự là một con ngốc, thật đúng là Mỹ Vân không nên nghe lời tôi."
Nếu Mỹ Vân nghe lời bà, sẽ không có đường Nam Sơn làm cho người ta rung động như bây giờ.
Nghe vậy bảo Thẩm Hoài Sơn nói thế nào?
Ông chỉ theo bản năng nói: "Tôi không nghĩ tới, Mỹ Vân lại làm chuyện lớn như vậy."
Ông vẫn cho rằng con gái chỉ làm buôn bán nhỏ, lại không nghĩ tới, trong lúc lơ đãng, con gái lập tức khai phá một địa phương lớn như vậy.
Nếu không có quảng cáo đưa lên, ông có lẽ vĩnh viễn cũng không biết.
Con gái của ông thật sự rất giỏi.
Nhà ăn trú đội Cáp Nhĩ Tân.
Mọi người xem xong video quảng cáo, đều sợ ngây người: "Khó trách vợ đoàn trưởng Quý tiếp nhận không ít chiến hữu xuất ngũ. Thì ra, đối phương trâu bò như vậy."
"Con phố kia đều là đối phương khai phá ra, chỉ điểm này, rất nhiều người đàn ông đều làm không được."
Nói thật, Quý Trường Tranh cũng kinh ngạc, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới đường Nam Sơn lại được khai phá tốt như vậy, người khác chưa từng đi qua đường Nam Sơn, anh đã đi qua, khi đó đường Nam Sơn, là phế tích, là bụi đất tung bay, là chỗ nào cũng là hố trũng.
Thế nhưng, hiện tại đường Nam Sơn thì sao?
Trực tiếp biến thành một tồn tại khiến người ta hướng tới.
Và tất cả chỉ nhờ một người - Thẩm Mỹ Vân.
Vợ của anh.
Vào giờ khắc này, tự hào trong lòng Quý Trường Tranh đạt tới đỉnh điểm, vợ anh thật trâu bò!