Cô lắp hai bộ điện thoại, từ sáng đến tối trên cơ bản cũng không ngừng, về sau thật sự là không có biện pháp, Hậu Thiên Lượng đặc biệt sắp xếp hai người phụ trách nghe điện thoại.
Một tuần sau, nhìn căn phòng khách sạn gần như đầy khách, cùng với căn hộ bên kia, khách hàng không thuộc tầng lớp nghèo đến xem phòng.
Hậu Thiên Lượng cảm khái nói: "Lúc này đây, Đại Hoa chúng ta mới thật sự bùng nổ."
Quảng cáo của đài truyền hình CCTV lập tức nổi tiếng, ngay cả khách sạn Đại Hoa, trung tâm thương mại Đại Hoa, tòa nhà đơn nguyên Đại Hoa, thậm chí là hàng vỉa hè quảng trường Đại Hoa.
Tất cả đã được kích nổ.
Đừng coi thường người có tiền ở bất cứ thời đại nào.
Hiện giờ xuất hành lại không cần chứng minh, không ít người đều vội vàng đến đường Nam Sơn Bằng Thành tham quan.
Thậm chí, còn có không ít người yêu cầu muốn mua cửa hàng Đại Hoa cùng phòng thương gia, dự định sẽ cắm rễ đầu tư ở đây.
Hậu Thiên Lượng nói hết yêu cầu của mọi người cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân thẳng thắn từ chối: "Đại Hoa chỉ cho thuê, không bán, đây là nguyên tắc. Nói tin tức này cho mọi người. Ai đến hỏi cũng nói y hệt."
Đùa hả, Đại Hoa chính là trung tâm thành phố Nam Sơn trong tương lai, quyền sở hữu đất đai đương nhiên cô phải nắm thật chặt trong tay mình, cô vừa không có ý định làm nghề bất động sản này, chỉ muốn an phận kinh doanh.
Nhà cửa tất nhiên chỉ có nắm được trong tay mình mới là đáng tin cậy nhất.
Hậu Thiên Lượng còn cảm thấy đáng tiếc: "Dì Thẩm, nếu như chúng ta bán nhà của Đại Hoa, tiếp tục khai phá Đại Hoa thứ hai, như vậy -"
Những lời còn lại của cậu ta còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Mỹ Vân ngắt lời: "Sẽ không có Đại Hoa thứ hai đâu."
Cô không có dã tâm lớn như vậy, làm triệu phú mới là thoải mái nhất, làm tỷ phú thì trách nhiệm gánh vác cũng lại càng lớn.
Cô chỉ cần kinh doanh Đại Hoa cho tốt, tương lai chỉ cần không tìm đường chết, cô ít nhất cũng là tỷ phú, nhưng nếu tiếp tục gây dựng sự nghiệp, muốn làm tỷ tỷ phú, vậy thì không giống nhau.
Cô có thể trở thành một con rối tỷ đô bất cứ lúc nào.
Trong tương lai tỷ phú bậc nhất lên voi xuống chó thành ăn mày còn ít sao?
Thẩm Mỹ Vân không muốn lặp lại sai lầm đó.
Thấy cô kiên trì không khuếch trương, Hậu Thiên Lượng cảm thấy đáng tiếc.
Thẩm Mỹ Vân biết dã tâm của người trẻ tuổi: "Ăn cơm phải nhai kỹ, bước chân phải đi từng bước một, không gấp được, chờ sau khi Đại Hoa hoàn toàn đứng vững gót chân, sau đó dì có thể còn tiếp tục mua đất ở Bằng Thành. Nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây."
Hậu Thiên Lượng nghe hiểu, cậu ta thở dài.
"Làm sao vậy?"
Hồ Hạ Lan lại đây kiểm tra sổ sách hỏi một câu.
"Tôi muốn dì Thẩm tiếp tục khuếch trương sự nghiệp, tham khảo hình thức của Đại Hoa để xây Đại Hoa thứ hai, dì Thẩm từ chối."
Hậu Thiên Lượng nghĩ mãi không ra, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, sao dì Thẩm lại từ chối chứ?
Hồ Hạ Lan ngược lại rõ ràng, từ đầu tới cuối Thẩm Mỹ Vân bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, có thể nói nếu như không phải Đại Hoa, Thẩm Mỹ Vân đã sớm nằm thẳng.
Vì nuôi Đại Hoa, mấy năm nay cô nhanh chóng mở rộng sản nghiệp, từ đầu tới cuối cũng không ngừng.
Cô ấy suy tư một chút: "Dì Thẩm có khảo sát của riêng mình, chúng ta chỉ cần đi theo bước chân của dì ấy là được rồi. Đúng rồi, hôm nay thuê được hai mươi tám căn hộ, cậu đưa biên lai và hợp đồng cho tôi xem, tôi muốn nhập sổ lần nữa."
Cô ấy bận rộn xong bên này, còn phải đến văn phòng kế toán Dương Thành của cô giáo hỗ trợ.
Hậu Thiên Lượng mới lấy lại tinh thần.
Quảng cáo CCTV phát sóng hai mươi lăm ngày.
Khách sạn Đại Hoa hoàn toàn chật kín người, mỗi ngày thang máy đều ở trạng thái quá tải.
Trung tâm thương mại Đại Hoa khách khứa đầy ắp.
Tòa nhà thương gia Đại Hoa cho thuê đối ngoại, từ mười mấy căn ban đầu, đến hơn ba trăm căn phía sau, đến hơn năm trăm căn.