Anh ấy vừa nói, Triệu Ngọc Lan không thuận theo: "Người một nhà cùng một chỗ không tồn tại thuyết pháp chịu khổ này."
Đó là sự thật.
Thẩm Mỹ Vân có chút nghi hoặc: "Làm sao vậy?" Cô vẫn nhớ rõ cuộc sống của Chính trị viên Ôn và Triệu Ngọc Lan không tệ."
Chính trị viên Ôn kể khổ: "Sau khi đến Hỗ Thành, bên này cái gì cũng đắt, em cũng biết, hơn nữa tuy anh chuyển nghề, nhưng chia nhà ở đơn vị còn không tới lượt anh, cho nên bây giờ chúng ta còn thuê phòng trọ."
Một nhà ba người chen chúc ở phòng mười hai mét vuông, Mãn Bảo bây giờ đã mười tuổi, ngay cả phòng mình cũng không có.
Trước kia lúc ở trú đội, ít nhất còn ở phòng lớn, hiện tại thì sao?
Cả căn phòng cộng lại, còn không lớn bằng một cái nhà vệ sinh.
Thẩm Mỹ Vân: "Không đi hỏi nhà ở địa phương bán thế nào?"
Chính trị viên Ôn: "Hỏi rồi, Ngọc Lan nói thuê phòng trước, kiếm được tiền thì mua nhà."
Tiền trong nhà cơ bản đều đầu tư vào cửa hàng quần áo Y Gia này.
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe, cô nhíu mày: "Sao các anh không nói sớm? Nếu biết các anh dồn toàn bộ gia sản đánh cược vào Y Gia, em sẽ không cho các anh gia nhập liên minh. Cũng trách em, không hỏi thăm trước."
Chỉ là, hiện giờ phí gia nhập liên minh đã đóng, ngay cả cửa hàng cũng chọn xong.
Chính trị viên Ôn: "Nói với em làm gì? Nói rồi, em chắc chắn không muốn cho bọn anh gia nhập."
Anh ấy uống đã hơi say: "Mỹ Vân, em không biết, hiện tại anh làm một phế vật một tháng tiền lương bảy mươi tám đồng, còn không theo kịp hai phần ba tiền lương trước kia tại trú đội, hơn nữa Hỗ Thành cái gì cũng đắt, anh cùng Ngọc Lan đều muốn đánh cuộc một phen, ván này nếu thắng, về sau chúng ta lập tức sống tốt, nếu thua, vậy thì làm lại từ đầu."
Nhìn chính trị viên Ôn gần như say rượu.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Cửa hàng quần áo sau này ai đi phụ trách?"
Triệu Ngọc Lan: "Để chị phụ trách."
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Hôm nay chín mươi chín bước này đều đã đi, không thể nói một bước cuối cùng lùi bước, nếu đã đến một bước này, vậy thì chỉ cần xông về phía trước, cái khác em không dám nói, Ngọc Lan, chỉ cần chị đến bán hàng dựa theo hình thức em nói, Y Gia chắc chắn là không thua thiệt được, không chỉ như thế, còn có thể giúp chị kiếm một khoản. Điều kiện tiên quyết là em chịu đựng, cũng chịu khổ."
Triệu Ngọc Lan: "Chị biết, chị không sợ chịu khổ, Mỹ Vân em chỉ cần nói."
Đây chính là chỗ tốt của người quen.
Thẩm Mỹ Vân: "Hai người là vợ chồng mở cửa hàng quần áo, dưới tình huống như vậy muốn kiếm tiền, em không đề nghị mời người làm, bình thường có khổ có mệt thì một mình chị gánh vác, nếu là Chính trị viên Ôn rảnh rỗi tới giúp chị một tay. Cái khác chính là một người biết phối đồ, biết phối hợp, miệng ngọt, cộng thêm một người quản lý, người khác chín giờ mở cửa hàng, chị tám giờ mở, người khác bảy giờ đóng cửa, chị mười giờ mới đóng cửa, chịu đựng một năm như vậy, trong cửa hàng của chị sẽ có khách quen của mình, như vậy mặc kệ thế nào, cửa hàng của chị tương lai cũng không kém."
Triệu Ngọc Lan gật đầu, cầm quyển sổ ghi chép lại từng chút một.
"Còn lại chính là miệng ngọt, mở cửa hàng quần áo bản chất chính là bán hàng, cũng là bán phục vụ, gặp người ta thì cười mỉm, chiếm cảm tình của khách hàng đến cửa hàng, khách hàng đều là thượng đế, tôn chỉ của chị chính là dưới tình huống không lỗ vốn thỏa mãn đối phương vô điều kiện, chỉ cần có thể làm được năm sáu phần mười, Y Gia Hỗ Thành trong tương lai có một chỗ đứng cho cửa hàng nhà chị."
Tất cả những lời này của cô đều là lời tâm huyết.
Thẩm Mỹ Vân cũng là thành tâm hy vọng, Chính trị viên Ôn cùng Triệu Ngọc Lan có thể sống tốt.
Cô cũng nguyện ý lôi kéo đối phương một phen.
"Được, Mỹ Vân, chị đều nhớ rõ rồi."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Cơ bản đều là những thứ này, còn lại chính là xem vận may."