Nhà ở cùng dì Thẩm, lúc trước cô ấy cũng không dám nghĩ, vẫn nói mua nhà trệt là bởi vì nhà trệt rẻ, nhưng nếu có thể ở nhà lầu rộng rãi sáng sủa, cô ấy tự nhiên không muốn chấp nhận.
Thẩm Mỹ Vân: "Được, vậy dì chờ tin tức tốt của cháu."
Cô vỗ vỗ bả vai Trần Ngân Diệp: "Cố lên."
Trần Ngân Diệp đáp một tiếng.
"Cháu đi làm việc đi, dì tự mình xem sổ sách."
Cửa hàng bên trong vốn là bận muốn chết, Thẩm Mỹ Vân tất nhiên không thể chậm trễ Trần Ngân Diệp đi bận rộn.
Trần Ngân Diệp đáp một tiếng, cực kỳ có động lực đi làm việc.
Thẩm Mỹ Vân thì nhanh chóng lật xem xong hóa đơn, rất nhanh lập tức hiểu rõ ràng tình huống ở Y Gia ở Cao Đệ.
Doanh thu nửa năm nay có chừng ba trăm vạn, hơn nữa cái này còn chưa tính phí gia nhập liên minh, cùng với con đường tiêu thụ.
Phí gia nhập liên minh và con đường tiêu thụ Trần Ngân Diệp không kiểm kê, muốn xem, chỉ có thể đến chỗ Tống Ngọc Thư.
Thế nhưng, mặc dù như thế, nhìn thu nhập của một cửa hàng trên phố Cao Đệ này, cô vẫn cảm thấy kinh hãi.
Thẩm Mỹ Vân xem như hiểu rõ, vì sao đời sau bà chủ cửa hàng trang phục, lại kiếm lời bồn đầy bát đầy, thật sự là phương diện này có mức tiêu thụ quá mức kinh người.
Sau khi cô xem xong sổ sách bên này, rất nhanh lập tức cảm thấy tò mò đối với sổ sách của Bằng Thành, đơn giản chuyển đường, đi đến văn phòng kế toán nhà hoi Tống.
Hiện giờ, Tống Ngọc Thư trên cơ bản cắm rễ ở Dương Thành, ngay cả Điềm Điềm cũng lớn lên ở Dương Thành.
Lúc Thẩm Mỹ Vân tới, cô ấy còn đang bận tính sổ, trong văn phòng kế toán hiện giờ có năm kế toán nhỏ, đều là bận rộn đầu cũng không ngẩng lên.
"Chị dâu."
Cô vừa hô, Tống Ngọc Thư cũng không ngẩng đầu lên: "Tới đây." Cầm trong tay một cái máy tính, mười ngón lật tung, ấn mạnh lộp bộp rung động.
Chỉ chốc lát sau khi tính ra một kết quả, viết lên sổ sách, chợt đứng dậy: "Muốn xem sổ sách?"
"Chị Trương, rót cho em một tách trà."
Chị Trương xem như là người duy nhất trong văn phòng kế toán không tính sổ, mỗi ngày chỉ bận rộn tiếp đãi lễ tân, quét dọn vệ sinh.
Thế nhưng mỗi ngày cô ấy cũng không nhàn rỗi.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy quy mô phát triển của công ty, cô cũng có chút cảm thán: "Nhanh như vậy, công ty đã phát triển rồi."
Nhớ lúc trước mới mở, Tống Ngọc Thư một mình bận trong bận ngoài.
Hôm nay đã có bộ dáng một công ty nhỏ.
Tống Ngọc Thư cười cười: "Cái này còn nhanh sao, em nhìn lại chính mình đi?" Cô ấy cảm giác bọn họ nếu như không cố gắng một ít, sẽ bị Thẩm Mỹ Vân bỏ lại phía sau.
Mắt thấy chị Trương rót nước tới, Tống Ngọc Thư tự nhận lấy đưa cho Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân trêu chọc nói: "Người một nhà còn bận rộn?"
Tống Ngọc Thư hỏi ngược lại một câu: "Chị cũng muốn uống ngụm trà, bận muốn chết mỗi ngày."
Như là biết ý đồ đến đây của Thẩm Mỹ Vân, cô ấy trực tiếp đứng lên, đi vào ngăn tủ riêng lấy ra một thùng sổ sách: "Đây là của phố Cao Đệ, đây là của Bằng Thành, đây là của chợ Tây Đan Bắc Kinh, cuối cùng là một xấp này..."
Cô ấy dùng băng dính niêm phong lại: "Là tất cả các thương gia liên minh và kênh tiêu thụ phản hồi lại. Em cứ từ từ xem, để chị uống một ngụm nước."
Nhìn hóa đơn được sắp xếp cực kỳ rõ ràng, Thẩm Mỹ Vân nhịn không được giơ ngón tay cái lên với Tống Ngọc Thư: "Vẫn là chị dâu giỏi nhất, cái này đều rõ ràng."
Cô nhặt mấy tờ giấy mỏng trên cùng nhìn lên, đây là Tống Ngọc Thư tổng hợp cho cô, cũng là thói quen làm sổ sách của Tống Ngọc Thư.
Thuận tiện làm cho người ta vừa xem hiểu ngay.
Thẩm Mỹ Vân xem xong, ôm ngực: "Lượng tiêu thụ của Y Gia kinh người như vậy?"
Tống Ngọc Thư: "Em mới biết à? Chị cũng không nghĩ tới bán quần áo lại kiếm tiền như vậy."