"Đối phương là một đứa trẻ còn chưa đủ mười tám tuổi? Cô có chắc là muốn sang tên ngôi nhà cho nó không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Chắc chắn."
Sau khi đối phương liên tục xác nhận, phát hiện Thẩm Mỹ Vân không có ý thay đổi, lúc này mới đổi tên tòa tứ hợp viện này thành Thẩm Miên Miên.
Khi đưa giấy chứng nhận cho cô.
Viên sĩ quan kia còn đang suy nghĩ, điều kiện của người nhà này là gì? Đứa bé còn chưa trưởng thành, đã chuẩn bị một tòa tứ hợp viện.
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy quyển sổ, khi nhìn thấy tên Thẩm Miên Miên trên đó, cô không nhịn được nở nụ cười hài lòng: "Mẹ, lần này thì tốt rồi, ba người chúng ta đều có nhà ở Bắc Kinh rồi."
Căn nhà ở trường Trung học Thanh Đại, cô đã sớm sang tên cho Trần Thu Hà, càng miễn bàn, cô ở Dương Thành và Bằng Thành, còn chuẩn bị cho mẹ hai căn nữa.
Hôm nay, mua xong hai tòa tứ hợp viện, Thẩm Mỹ Vân mới cảm thấy trong lòng viên mãn: "Mẹ có, con có, Miên Miên cũng có, ba người chúng ta đều có."
Trần Thu Hà nhìn con gái như vậy, cũng không nhịn được nở nụ cười: "Ừ, đều có."
Thỏa mãn chưa từng có.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Chờ hôm nào có người thích hợp, sẽ mua cho ba con, còn có Quý Trường Tranh một căn, trên đó viết tên hai người bọn họ."
Không viết những người khác.
Thật sự là hai người đàn ông này ở nhà là tầng dưới chót, cho tới bây giờ, còn không có một căn nhà nào thuộc về bọn họ, càng miễn bàn đến đứng tên.
Thẩm Mỹ Vân vốn tưởng rằng còn phải đợi hai năm, trăm triệu lần không nghĩ tới, lúc hai tứ hợp viện trang hoàng, lại gặp cơ hội nhặt tiện nghi.
Hơn nữa còn là một nơi cô cực kỳ quen thuộc, trong ngõ nhỏ của nhà họ Quý, nhà họ Tông muốn bán nhà.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân nhận được tin tức, lập tức chạy về nhà họ Quý.
"Mẹ, nhà họ Tông bên cạnh thật sự muốn bán nhà?"
Cô còn có chút không thể tin, dù sao, điều kiện nhà họ Tông cũng không kém nhà họ Quý bao nhiêu.
Bà Quý gật đầu: "Là muốn bán, con trai và cháu trai nhà họ đều phải ra nước ngoài, hơn nữa còn đi Mỹ, bên kia chi phí cao, bọn họ không có biện pháp chỉ có thể bán nhà cũ."
Bà còn khuyên, nhưng vô dụng, ông Tông một lòng suy nghĩ vì con cháu, chính là muốn bán nhà.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, cô lập tức nói: "Chú Tông cũng muốn xuất ngoại."
Từ giữa thập niên 80 đến thập niên 90, xuất ngoại đang hot, thời kỳ này không ít người đều lấy xuất ngoại làm vinh dự.
Thẩm Mỹ Vân cũng có thể hiểu được, cô mua vài căn nhà, đối phương đều là vì xuất ngoại mà chuẩn bị, chỉ cần là muốn xuất ngoại, sẽ không có khả năng trở về.
Nhà ở trong nước đương nhiên phải xử lý.
"Đi thôi, chúng ta đi xem một chút."
Nhà của nhà họ Tông bảo tồn rất tốt, sau khi ông Tông nhắc tới muốn bán nhà ra bên ngoài, không ít người đều tới cửa hỏi thăm.
Nhưng người hỏi nhiều, người chân chính mua lại không có.
Thật sự là nhà họ Tông bán quá đắt.
Chào giá mười chín vạn ra ngoài, cái giá này cũng đủ cho rất nhiều người nhìn mà khiếp sợ.
Lúc bà Quý mang theo Thẩm Mỹ Vân tới, nhà họ Tông gia đã có mấy đợt người tới xem nhà.
Đến cuối cùng không thu được gì rồi đi về.
Ông Tông thở dài, trong lòng có chút thất vọng.
"Vẫn không có ai mua?" Bà Quý đi vào hỏi một câu.
Ông Tông lắc đầu: "Vẫn chưa, chị à, nhà chị muốn không?"
Ông ấy cũng thuận miệng hỏi một câu.
Bà Quý: "Con dâu nhà tôi muốn mua, dẫn chúng tôi vào xem một chút."
Bà vừa nói, ánh mắt ông Tông sáng lên, ông đã nghe qua uy danh của con dâu bà Quý, quả thực rất vang dội ở đây.
Nếu như nhà bọn họ muốn bán, cũng có thể chỉ có đối phương mới mua nổi.
Nghĩ tới đây, ông Tông khách sáo với Thẩm Mỹ Vân: "Đồng chí Thẩm đúng không? Đi thôi, tôi dẫn cháu vào trong nhà xem một chút."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.