Cô thì mua vé máy bay đi Hỗ Thành, đi cùng cô còn có hộ khẩu của Thẩm Miên Miên.
Sau khi đến Hỗ Thành.
Thẩm Mỹ Vân lập tức ngồi thuyền qua sông, trực tiếp đi Phổ Đông, trong khoảng thời gian này cô tạm thời điều Hậu Thiên Lượng tới.
Cho nên, tình huống Phổ Đông bên này, Hậu Thiên Lượng rõ như lòng bàn tay.
"Đã dọn sạch chỗ chưa?" Cô vừa đến nơi, Hậu Thiên Lượng đã ở đó chờ, hiển nhiên là trước khi Thẩm Mỹ Vân tới đã thông báo cho cậu ta.
Hậu Thiên Lượng gật đầu: "Bãi sông bên kia đã dọn dẹp xong, phá bỏ và dời đi nơi khác cũng đã xong. Hiện tại mảnh này đang lấp đầy. Chỉ là vẫn cần thời gian."
Thẩm Mỹ Vân: "Dẫn dì đi xem."
Chờ lần nữa đi tới thôn Lục Lý, nơi này đã biến dạng, phòng ở trước bờ sông thấp bé đã toàn bộ biến mất, chuyển mà là một mảnh đất bằng phẳng.
Bắt đầu từ bãi sông, kéo dài đến cùng, thậm chí, ngay cả sườn núi phía sau núi, cũng bị đào ra một nửa.
Đất đá sườn núi phía sau, đều bị lấp ở bãi sông phía trước.
Tương đương với nói, lấy ở thôn Lục Lý, dùng ở thôn Lục Lý.
Thẩm Mỹ Vân xem xong hết sức hài lòng, cô vỗ vỗ bả vai Hậu Thiên Lượng: "Làm không tệ."
Hậu Thiên Lượng nhếch miệng cười: "Dì Thẩm, bên này dì định xây dựng Đại Hoa thứ hai sao?"
Cậu ta phát hiện đất bên này, không nhỏ hơn Đại Hoa, thậm chí bởi vì có thêm một sườn núi được đào ra, có lẽ còn lớn hơn Đại Hoa ba phần.
Thẩm Mỹ Vân: "Bây giờ còn chưa xác định. Cháu đến lúc đó chờ thông báo là được rồi."
Hậu Thiên Lượng còn có chút nghi hoặc, Thẩm Mỹ Vân lập tức nói: "Cùng dì đến cục quản lý đất đai và sở quản lý bất động sản một chuyến."
Hậu Thiên Lượng tất nhiên không từ chối.
Chờ sau khi đi ra từ cục quản lý đất đai cùng sở quản lý bất động sản, Hậu Thiên Lượng cả người đều chua xót nổi bọt: "Dì Thẩm, dì còn thiếu con trai không?"
Cậu ta thật muốn làm con trai của dì Thẩm, a a a a.
Thẩm Mỹ Vân liếc cậu ta một cái: "Không thiếu."
Cô có một mình Miên Miên là đủ rồi.
Hậu Thiên Lượng kêu rên một tiếng: "Kiếp sau cháu đặt chỗ trước, đầu thai vào bụng dì Thẩm."
Kiếp sau cậu ta nhất định phải làm con trai của dì Thẩm!
Làm con của dì Thẩm, thật sự là quá hạnh phúc, thật sự.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Chuyện kiếp sau rồi hãy nói. Bên này tạm thời giao cho cháu, trong khoảng thời gian này cháu vất vả một chút, chạy hai bên Hỗ Thành và Bằng Thành, đến lúc đó dì Thẩm chi trả vé máy bay cho cháu, giải thưởng cuối năm cho cháu gấp đôi."
Lần này, Hậu Thiên Lượng nhất thời lại nhiệt tình trở lại, không làm được con trai dì Thẩm cũng được, làm cấp dưới cho cô cũng tốt.
Dì Thẩm chưa bao giờ bạc đãi cấp dưới của mình.
Thẩm Mỹ Vân lại đi thôn Lục Lý dạo một vòng, lúc trở về, gặp chính trị viên Ôn, anh ấy đang dọn nhà mới.
Một thuyền một thuyền hành lý chuyển vào, Ôn Mãn Bảo chừng mười tuổi ở bên cạnh chạy một chuyến lại chạy một chuyến.
Thẩm Mỹ Vân đi tới: "Lão Ôn, nhà đã xây xong chưa?"
Chính trị viên Ôn cũng không nghĩ tới trùng hợp như vậy, thế nhưng gặp Thẩm Mỹ Vân, anh ấy lúc này gật đầu: "Xây xong rồi, lập tức xây một căn nhà gạch thô, bọn anh dọn vào trước, miễn cho còn phải thuê phòng ở."
Nói lời này, Triệu Ngọc Lan bưng nồi niêu xoong chảo cũng ra.
"Mỹ Vân!"
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, cô ấy cực kỳ kinh hỉ.
Thẩm Mỹ Vân: "Ngọc Lan, đi thôi, em cùng các chị đến nhà mới xem một chút."
Chính trị viên Ôn sẽ ở chỗ này, đất đai vẫn là lúc trước cô hỗ trợ đòi cho.
Triệu Ngọc Lan có chút ngượng ngùng: "Thời gian hơi gấp, xây hai tầng, lầu một vẫn trống không, cửa sổ còn chưa kịp lắp, em đừng ghét bỏ."
Thẩm Mỹ Vân: "Nói cái gì vậy? Có thể có nhà của mình, nhà ở không tốt, đó cũng là nhà của mình."
Lời này Triệu Ngọc Lan ánh mắt nóng lên: "Em nói đúng."