[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 2890 - Chương 2890: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 9

 Chương 2890: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 9 Chương 2890: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 9 Chương 2890: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 9

Có thể làm bất cứ điều gì mà không phải do dự về giá cả trước khi làm bất cứ điều gì.

Nếu cô không quan tâm là mình, hay là người nhà khi sinh bệnh, có đủ tiền cầm đi mua mạng.

Đó là lợi ích của việc có tiền.

Trong mắt Thẩm Mỹ Vân, tiền có thể giải quyết chín mươi chín phần trăm vấn đề, mà hiện tại cô đã thực hiện được giấc mộng này.

Không lớn, nhưng vừa vặn đủ cho cô, đủ cho cuộc sống của người nhà cô thuận lợi như ý.

Trần Thu Hà vẫn luôn biết, bà ôm Thẩm Mỹ Vân, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Từ nhỏ mẹ đã biết tính cách của con, dáng vẻ của một cô gái, thực tế lại không chịu thua, mọi chuyện tranh thắng thua. Nhà chúng ta có thể có ngày hôm nay, là những năm gần đây con ở bên ngoài phấn đấu mới có."

Bà cúi đầu nhìn dung nhan con gái, thương tiếc nói: "Mỹ Vân à, mấy năm nay con vất vả rồi."

Chạy ngược chạy xuôi, một khắc không rảnh rỗi, lúc này mới có sự bền vững của cả nhà.

Thẩm Mỹ Vân cọ cọ vào lòng bà: "Không vất vả, bởi vì có động lực."

Mà kiếm tiền chính là động lực của cô, trong quá trình này, cô rất hưởng thụ.

Cảm nhận được tài chính trên sổ sách của mình từng chút từng chút gia tăng, loại cảm giác thỏa mãn cùng thành tựu này, cảm giác phong phú là chuyện khác không thể mang đến.

Bên kia, Cao Dung đo kích thước cho Thẩm Miên Miên, vừa quay đầu lại lập tức thấy Thẩm Mỹ Vân đang làm nũng với Trần Thu Hà.

Cao Dung trong mắt hiện lên một tia hâm mộ: "Thẩm Mỹ Vân, cô đều bao nhiêu tuổi rồi, còn không thẹn thùng không xấu hổ?"

Thẩm Mỹ Vân cười cho qua: "Tôi chính là lớn lên đến chín mươi chín tuổi, vẫn là bảo bối của mẹ tôi, có phải không?"

Trần Thu Hà cười gật đầu.

Nghe lời này Cao Dung chua xót: "Được rồi được rồi, hai người đều tới đây, tôi đo cho các cô. Phải tăng ca làm thêm giờ, mau làm ra quần áo, nếu không sợ là ngày sinh nhật Miên Miên, chưa chắc đã kịp."

Tính ra cũng chỉ có chín ngày.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, bảo Cao Dung đo cho Trần Thu Hà trước, tiếp theo là mình, còn có Thẩm Hoài Sơn, cùng với Quý Trường Tranh, và ông bà Quý.

Sau khi lấy được kích thước, Cao Dung lập tức nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chờ trước sinh nhật Miên Miên một ngày, tôi chắc chắn sẽ đưa quần áo tới. Nhất định phải cho đứa nhỏ mặc quần áo mới trong ngày sinh nhật."

Thẩm Miên Miên mím môi cười: "Cảm ơn dì Cao."

Cao Dung khoát tay, hùng hùng hổ hổ rời khỏi Bắc Kinh.

Thẩm Mỹ Vân đưa cô ấy ra sân bay, chờ sau khi cô trở về, Trần Thu Hà nói với cô: "Có thể làm phiền Cao Dung người ta quá không?"

Để cho người ta chạy tới chạy lui.

Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, quan hệ giữa bạn bè chính là dùng như vậy, chỉ có dùng càng nhiều, quan hệ tương lai mới có thể càng tốt."

Trần Thu Hà không hiểu những ngụy biện này: "Con tự mình tính toán là được. Thế nhưng, mẹ nhớ rõ Cao Dung là làm nữ phục mà, con bé đo cho ba con cùng Trường Tranh rồi thì sẽ làm nam phục sao?"

Thẩm Mỹ Vân: "Có tiền, Cao Dung đo rồi mang về trả tiền."

"Thì ra là như vậy."

Tốc độ của Cao Dung cũng càng nhanh.

Vào ngày mười tháng mười mọt âm lịch đã làm xong tất cả quần áo, ước chừng hơn mười bộ, sau khi làm xong lập tức tự mình làm công nhân khuân vác, lại từ Dương Thành bay đến Bắc Kinh.

Đương nhiên, đi cùng cô còn có ông Tiền.

Sinh nhật con gái Thẩm Mỹ Vân, hơn nữa còn là lễ trưởng thành mười tám tuổi, đây là đại sự bọn họ tất nhiên không thể bỏ qua.

Đi cùng bọn họ còn có Lâm Vệ Sinh.

Lâm Vệ Sinh bây giờ ở Bằng Thành, cũng phát triển ra một mảnh sự nghiệp của mình, xem như sự nghiệp thành công.

Sau khi bọn họ đến Bắc Kinh, Thẩm Mỹ Vân lập tức trực tiếp chiêu đãi bọn họ về đến nhà, cũng may nhà mới có nhiều phòng, mỗi người một phòng đều đủ.

Sau khi thu xếp ổn thoả mọi người.

Bình Luận (0)
Comment