Nếu cướp thì có khác nào tự tìm cái chết đâu.
Thẩm Mỹ Vân há hốc miệng, cô biết rõ điều này, nên từ đầu mới để mắt đến thân phận của Quý Trường Tranh. Nhưng cô không thể nói những lời này.
Thấy Thẩm Mỹ Vân vẫn im lặng. Quý Trường Tranh đột nhiên nói: "Cô không thích tôi cũng không sao, Thẩm Mỹ Vân, sau khi chúng ta ở bên nhau, cô sẽ thích tôi thôi."
"Thật đấy."
Trong hai mươi ba năm cuộc đời trước đây, anh chưa từng tỏ tình với một nữ đồng chí nào như vậy.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh chân thành nhiệt tình trước mặt. Cô im lặng một lúc: "Quý Trường Tranh, tôi thấy anh nên cân nhắc kỹ lại."
Mặc dù từ đầu cô đã để mắt đến thân phận của Quý Trường Tranh, thậm chí còn mang mục đích mà đến, nhưng chính vì vậy. So với Quý Trường Tranh chân thành, nhiệt tình, không chút vụ lợi, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mình có chút hổ thẹn.
Vì thế cô hy vọng Quý Trường Tranh cân nhắc cho kỹ.
Bởi vì một khi đã đồng ý, thì không còn đường lui nữa.
Tất nhiên còn một điều quan trọng nhất, cô thực sự không ra tay được với người quen.
Cô cũng không còn mong đợi gì vào hôn nhân nữa, người đàn ông lý tưởng trong lòng cô là người bận rộn công việc, không về nhà, con cái do cô nuôi.
Chẳng qua thân phận của người kia có thể răn đe được những kẻ tiểu nhân bên ngoài.
Chỉ thế thôi, cô cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, chăm sóc con cái, chăm sóc gia đình.
Thực ra thì có thể nói như vậy.
Nếu đổi thành một người khác không phải Quý Trường Tranh, có lẽ Thẩm Mỹ Vân sẽ lập tức đồng ý ngay, dù sao thì đối phương cũng đáp ứng mọi yêu cầu của cô, không thể nói là thích, chỉ là vừa vặn phù hợp mà thôi.
Nhưng người này là Quý Yêu, là người đã nhiều lần cứu cô và gia đình cô khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, là ân nhân cứu mạng của cô.
Cô không thể lấy oán trả ơn.
Thấy Thẩm Mỹ Vân hỏi rất chân thành, Quý Trường Tranh cũng trả lời rất chân thành, thậm chí còn chém đinh chặt sắt: "Tôi đã cân nhắc rất kỹ rồi."
Thấy Thẩm Mỹ Vân vẫn không chịu buông miệng, anh suy nghĩ một lúc, định đổi một cách trung hòa hơn: "Hay là thế này, chúng ta đi xem phim nhé?"
"Như vậy trong rạp chiếu phim, chúng ta cũng có thể hiểu thêm về nhau."
Chỉ có tăng thêm sự hiểu biết của đối phương về mình, mới có thể đồng ý với mình.
Quý Trường Tranh thừa nhận, mình đã thích cô từ lâu rồi.
Chỉ là khi Quý Trường Tranh thích Thẩm Mỹ Vân, thì bản thân Quý Trường Tranh còn không biết. May mà bây giờ biết cũng chưa muộn.
Khi nói đến chuyện đi xem phim Thẩm Mỹ Vân còn đang do dự/
"Đi đi, đi rồi cũng có thêm cơ hội để hai bên hiểu nhau hơn." Anh nói rất chân thành: "Hơn nữa, chỉ mất thời gian bằng một bộ phim, tôi sẽ giúp cô kéo dài thời gian bên phía Lâm Chung Quốc."
Đây cũng giải quyết luôn cả nỗi lo lắng duy nhất của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân cũng không do dự nữa, cô gật đầu: "Được."
Đây được coi là đồng ý, tuy nhiên cô có mục đích riêng, đi xem một bộ phim cũng tốt, để cho cả hai bên có cơ hội cân nhắc.
Nếu Quý Trường Tranh hối hận thì vẫn còn kịp.
Tất nhiên Quý Trường Tranh cũng nghĩ vậy, sau khi xem bộ phim này, anh nhất định sẽ tìm cách để Thẩm Mỹ Vân đồng ý với mình.
Thế là hai người họ rời khỏi trụ sở đại đội.
Trần Viễn đang hút thuốc dưới tầng, nhìn những đầu thuốc lá trên mặt đất, có bảy tám đầu, rõ ràng là đã hút khá lâu.
Tâm trạng của anh ấy cũng không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nghe thấy tiếng động trên cầu thang, anh ấy lập tức dập tắt tàn thuốc tiến đến, vừa đến đã nhìn thấy hai người từ trên cầu thang đi xuống.
Người đàn ông cao lớn, đẹp trai phi thường, người phụ nữ mảnh mai, xinh đẹp rạng rỡ.
Nói thật, chỉ cần hai người họ đứng cạnh nhau, họ đã là một đôi bích nhân, khiến người ta không thể rời mắt.
Điều này cũng khiến Trần Viễn thở phào nhẹ nhõm: "Thế nào?"