Quý Trường Tranh không ngờ đột nhiên mình lại được ôm như vậy, cả người anh đều cứng đờ, tay cũng không thể cử động, cứ thế dang ra giữa không trung, giơ lên hạ xuống, giơ lên hạ xuống, thử đi thử lại mấy lần.
Cuối cùng, anh mới khép các ngón tay lại, nhẹ nhàng vỗ về vào lưng Thẩm Mỹ Vân.
Cô thật mềm mại, thật mềm mại.
Cả người đều thơm ngát.
Thậm chí Quý Trường Tranh còn có hơi choáng váng, anh ôm lấy cô, cứ thế ôm hờ hững, không dám ôm quá chặt.
Cho đến khi, Thẩm Mỹ Vân đột ngột buông ra, trong lòng Quý Trường Tranh còn có chút luyến tiếc.
Giống như thứ gì đó đã có được, bỗng chốc lại không còn nữa.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Quý Trường Tranh như vậy, nhịn không được mỉm cười mím môi: "Anh có muốn vào trong ăn sáng không?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Hai giờ rưỡi chiều anh phải đi báo cáo, không kịp nữa."
Anh chỉ về đây để nhìn cô một cái, chỉ cần nhìn cô một cái là được.
Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Vội vậy sao?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Bọn anh chỉ được nghỉ nửa ngày." Vì tối hôm qua anh đã chạy về, cộng thêm thời gian cả buổi sáng hôm nay, mới miễn cưỡng tranh thủ được thời gian đến gặp Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy cũng hiểu được, dù sao quân nhân vốn dĩ là vậy.
Cô được hưởng những phúc lợi mà người nhà quân nhân mang lại, thì đương nhiên cũng phải chấp nhận sự chia ly do chức vụ quân nhân mang lại.
Cô suy nghĩ một lát: "Anh đợi em ba phút, nhanh thôi."
"Đứng đây đừng đi đâu."
Quý Trường Tranh gật đầu, Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng đi vào bếp. Lúc cô đi vào, Trần Hà Đường đã thức dậy đi múc nước, nhìn thấy nắp thùng nước đã được mở.
Thẩm Mỹ Vân mở tủ bếp, lấy ra hơn mười cái bánh bao nhân thịt, đây là do Miên Miên đã cho vào trước, vì có nhiều người nên cũng không tiện ngày nào cũng lấy đồ trong Bào Bào ra.
Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân mỗi lần đều mượn cớ hấp bánh bao để lấy đồ từ trong Bào Bào ra, may là Trần Hà Đường vốn không hề để ý đến những chuyện này.
Tuy Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi han gì.
Cũng vì vậy mà cái tủ bếp này đã được Thẩm Mỹ Vân nhét không ít đồ vào, không chỉ có bánh bao mà còn có đủ các loại gia vị, mì gói và thậm chí là mì gói đã xé bỏ gói gia vị chỉ còn lại mì không.
Thẩm Mỹ Vân lấy hai gói mì ra, bẻ ra và bỏ vào khay nhôm trong hộp cơm, tiếp theo cô nhắc nắp hộp lên, đổ thêm nước ấm từ bình giữ nhiệt vào rồi nhanh chóng đậy nắp lại.
Sau đó, cô lại quay đầu nhìn xung quanh một lần nữa, rồi dứt khoát lấy hũ nước sốt thịt băm ra. Trực tiếp bê cả hũ và hộp cơm đưa cho đối phương.
Lúc cô đi tới, Quý Trường Tranh vẫn đứng ở bệ cửa sổ, vì đến vào thời điểm này, anh có chút không dám xuất hiện trước mặt người nhà Thẩm Mỹ Vân.
Nguyên nhân là vì anh luôn sợ đối phương sẽ nghĩ rằng anh là kẻ dâm đãng.
Vì vậy, khi Thẩm Mỹ Vân bảo anh đứng đây đợi, anh đã thực sự đứng đây đợi, còn trốn ở một vị trí không thể nhìn thấy ở bệ cửa sổ.
Nghe thấy tiếng động của Thẩm Mỹ Vân, anh mới thò đầu ra khỏi bệ cửa sổ: "Mỹ Vân."
Anh có một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, kết hợp với động tác thò đầu thò đuôi này, có chút hài hước, lại có chút trẻ con.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, có vẻ hơi mệt mỏi, cô đưa hộp cơm bằng nhôm cho anh: "Ngâm ba phút là có thể ăn được, anh cứ cầm để cho ấm tay."
"Em vào bếp thêm lát nữa."
Vẫn còn hũ nước sốt thịt băm chưa đem ra.
Sau khi Quý Trường Tranh cầm lấy xong, Thẩm Mỹ Vân lại nhanh chóng chạy đi một chuyến, ôm một hũ tương lớn đến.
Cái hũ cao khoảng ba mươi centimet, màu nâu xám, miệng hũ đã được bịt kín.
Còn hơi nặng, cũng phải gần hai mươi cân, đây là Thẩm Mỹ Vân lại tự mình thêm nguyên liệu vào, cô ôm có chút vất vả.