Lần này, sĩ quan hậu cần cũng không từ chối, bởi vì lời trước đó của sĩ quan hậu cần, người xếp hàng phía sau, ngược lại đều rất tự giác, mỗi người một muỗng.
Gặp phải các chị dâu mang theo con đến mua cơm, đầu bếp Hoàng sẽ lấy thịt từ trong củ cải nhiều một chút, cố gắng lấy thịt băm cho bọn họ.
Điều này cũng làm cho các chị dâu đều cảm ơn rất nhiều, ngay cả đứa nhỏ kia cũng nở nụ cười: "Cảm ơn chú Hoàng."
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người có chút chua xót.
Dù là, đám Quý Trường Tranh cũng không tiện đến lấy củ cải này, tất cả mọi người đều qua loa mỗi người một muỗng cải trắng là xong việc.
Thậm chí, Quý Trường Tranh có chút vui mừng, lấy hũ sốt thịt băm này ra cũng tốt, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên trên mặt bọn nhỏ, cũng đáng giá.
"Sĩ quan hậu cần, khi nào thì có thể lấy được thịt?"
"Bộ đội chúng ta đã lâu không ăn mặn rồi."
Lời này, quả thực là hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Sĩ quan hậu cần cũng đau đầu: "Qua năm mới, cung ứng thực phẩm phụ cho tết, lúc đó chỉ tiêu cả nước chỉ có hai trăm tấn thịt, nghe có vẻ không ít nhỉ? Nhưng nếu chia cho người dân trong nước thì mỗi người sẽ không được nửa lạng, ngược lại còn chúng ta còn phải chia ít người hơn."
"Lúc đó tôi cãi nhau với cấp trên, cãi nhau gần một tháng, mới phân bốn con heo tới, bốn con heo kia, ba ngày tết âm lịch cộng thêm một ngày tết nguyên tiêu, ăn hết rồi."
"Hiện tại chúng ta cũng không có chỉ tiêu, phải chờ lần sau ăn thịt, sợ là phải qua đoan ngọ rồi."
Anh ấy cũng không thay đổi được.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc theo, ngược lại tham mưu Chu đột nhiên hỏi một câu: "Trường Tranh, nhà người yêu của cậu lấy thịt ở đâu ra?"
Một hũ sốt thịt băm kia, nhìn bên trong có không ít thịt.
Quý Trường Tranh lại biết cái này, nói đến cũng dài dòng.
"Mỹ Vân nhà tôi không phải là sinh viên xuất sắc của trường đại học nông nghiệp sao? Khi cô ấy là thanh niên tri thức, vừa xuống vùng nông thôn, đã bị bí thư chi bộ địa phương bổ nhiệm đi nuôi heo, cô ấy dùng biện pháp khoa học nuôi heo, không chỉ cô ấy có thịt ăn, còn mang theo cả đại đội bọn họ có thịt ăn.
Thậm chí, bây giờ cô ấy còn bị điều đến công xã, được điều động về xã để giải thích cho các tổ sản xuất của mười tám xã, làm thế nào để nuôi lợn một cách khoa học và tăng sản lượng thịt lợn lên—"
Nói xong lời này.
Ánh mắt mọi người ở đây, nhìn Quý Trường Tranh đều lập tức sáng lên giống như bóng đèn.
Quý Trường Tranh: "Nhìn tôi làm gì?"
Sĩ quan hậu cần: "Quý Trường Tranh, khi nào thì cậu kết hôn? Như vậy đi, chọn ngày không bằng đụng ngày, ngày mai thì thế nào?"
"Hôm nay tôi cho cậu mượn xe hoa, ngày mai cậu phải cưới được cô dâu vào đội ngũ."
Quý Trường Tranh: "..."
Mắt thấy anh không nói lời nào, người chung quanh lướt qua anh, bắt đầu nhiệt tình thảo luận các chi tiết khác.
"Ngày mai đi đón dâu, chiều nay sẽ xuất phát, tôi đi làm phù rể."
"Tôi đi làm cướp dâu."
"Nếu không, tôi đi làm chú rể, cũng không phải không được."
Quý Trường Tranh: "..."
Khi nghe lời này, Quý Trường Tranh nhịn thể không được nữa.
Họ nói bất cứ điều gì bất chính để có thể thay đổi chú rể, nhưng Mỹ Vân là vợ của anh.
Vợ của anh.
Người mà anh đã trăm cay ngàn đắng theo đuổi mới rước về dinh được.
Làm sao có thể tùy tiện thay đổi chú rể, đây quả thực là muốn hủy hoại người khác.
Không thể chấp nhận được.
Nghĩ tới đây, Quý Trường Tranh dùng ánh mắt sát ý nhìn doanh trưởng Lý: "Anh có biết nói chuyện không?"
"Không có vợ chính là không có vợ. Cậu quan tâm đến vợ tôi làm chi. Cậu thấy giống người bình thường sao?"
Vợ của anh em không dễ bị bắt nạt!
Doanh trưởng Lý cũng nhận thức được bản thân mình nói nhầm, đã nói sai rồi.