Tuy nhiên, tốt nhất vẫn nên có một nhóm đối chứng để so sánh, có như vậy, số liệu mới có thể đa dạng hóa được.
Muốn cái gì, cái đó liền đến.
Thẩm Mỹ Vân vừa từ chuồng heo đi ra, bên kia có cộng sự nhỏ hô lên: "Thanh niên trí thức Thẩm, Thanh niên trí thức Thẩm, mau về phòng làm việc một chuyến đi, khoa trưởng Lý có mang người đến tìm cô."
Nghe tin Khoa trưởng Lý tới, ánh mắt Thẩm Mỹ Vân nhất thời sáng lên, vội đi rửa tay rồi lao thẳng đến bộ chỉ huy đại đội.
Khoa trưởng Lý đi tới bộ chủ huy đại đội, ông ta không trực tiếp đi vào phòng làm việc mà chọn đứng đợi ở bên cạnh một chiếc xe máy cày.
Ông ta là đang đợi Thẩm Mỹ Vân, chứ không phải ai khác.
Đi cùng với Khoa trưởng Lý còn có hai cộng sự, cả hai đều đang cẩn thẩn từng ly quan sát hai con heo trên xe.
Nhìn như thế chẳng khác nào đối xử với một người tình hiếm có.
Đây cũng là sự thật, những người khác không biết Khoa trưởng Lý đã bỏ ra bao nhiêu công sức vì hai con heo này, là người thân cận bên cạnh khoa trưởng Lý, họ đương nhiên biết chuyện này.
Trong tháng này, Khoa trưởng Lý coi như sức đầu mẻ trán để xây dựng mối quan hệ, mới có thể mời hai vị tổ tiên sống này đến được.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân đi tới, cô nhìn thoáng qua đã nhìn thấy có hai con heo bị nhốt bên trong lồng sắt trên chiếc xe máy cày.
Nhìn kích thước, màu sắc và hình dáng, cô gần như buột miệng thốt lên: "Giống heo Landrace."
Cô không nhịn được mà bước tới, đứng trước chiếc xe máy cày, nhìn tỉ mỉ mà tường tận, loại này giống hệt con heo trong cuốn hướng dẫn nuôi heo của cô.
Thẩm Mỹ Vân so sánh từng chút một: "Heo Landrace là chủng loại heo có tai run, hai lỗ tai cụp, gần như che mất mắt, thân mình dài, màu sắc thiên trắng, chân sau yếu ớt, vô lực."
Khoa trưởng Lý không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại có nhận thức về chủng loại heo, hơn nữa còn hiểu rõ đặc điểm, điều này không khác gì những chuyên gia mang một nhóm heo Landrace từ nước ngoài về.
Khi thấy nghe điều này, khoa trưởng Lý biết rằng chuyến đi của mình không phải là vô ích.
Ông ta chỉ vào con bên cạnh: "Cô nhìn thử con này xem?"
Thẩm Mỹ Vân quan sát: "Đây có phải là heo Yorkshire không?"
Cô không chắc chắn lắm, thực ra có rất nhiều loại heo Yorkshire, và đặc điểm của chúng là không rõ ràng lắm, chỉ có đôi tai dựng đứng lên.
Khoa trưởng Lý đứng lên nói: "Cô trả lời đúng."
"Thanh niên trí thức Thẩm, tôi thật sự không có khả năng lấy được heo nái Thái Hồ, cho nên tôi thay heo nái Thái Hồ bằng heo Yorkshire, nhưng tôi sẽ lấy heo Landrace cho cô."
"Tôi sẽ giao cho cô hai con heo này."
"Cuối năm -"
Thẩm Mỹ Vân hiểu lời còn dang dở, lập tức ra lệnh giấy đảm bảo quân lệnh: "Cuối năm, tôi sẽ đưa cho ông ít nhất mười con heo."
Một năm tăng trưởng gấp mười lần. Đương nhiên, trong đó không bao gồm Thẩm Mỹ Vân, những chú heo con bị chính công xã của họ bỏ lại.
Khoa trưởng Lý bấm đầu ngón tay tính nhẩm, nói: "Được, cuối năm nay, cô sẽ giao cho tôi mười con heo."
"Sau khi hoàn thành chỉ tiêu, tôi nhất định sẽ cho cô một phần thưởng mà cô không ngờ tới."
Chiếc bánh ngọt đã được bày ra, chờ người đến ăn.
Thẩm Mỹ Vân không khỏi bật cười: "Được, vậy tôi sẽ đợi."
Khoa trưởng Lý chỉ vào cô khen ngợi: "Tôi khá thích dáng vẻ hiên ngang, tài hoa của cô đó."
Nói xong, ông ta trịnh trọng nói với Thẩm Mỹ Vân: "Đồng chí Thẩm, nguồn cung thịt heo ở thành phố Mạc Hà trong tương lai phụ thuộc vào cô."
Ông ta cúi đầu chào cô, nói: "Kính nhờ cô."
Đây không chỉ là chuyện cá nhân của Thẩm Mỹ Vân mà còn là chuyện mà mọi người đều mong đợi.
Nhìn thấy Khoa trưởng Lý như vậy, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy gánh nặng trên vai đột nhiên trở nên nặng nề hơn rất nhiều, cô hít một hơi thật sâu, cúi người đảm bảo.
"Khoa trưởng Lý, tôi hứa sẽ cố gắng hết sức."