Dù sao lão bí thư cũng sống một đời rồi, kiến thức sâu rộng, ông ấy vừa nghe xong, mắt sâu thẳm hơn, không khỏi nói với Thẩm Mỹ Vân: "Cô là một đứa trẻ tốt."
"Cô hãy quan sát những người xung quanh mình, biết cách kéo bọn họ về phía mình."
Nói xong, ông ấy quay sang Kiều Lệ Hoa nói: "Thanh niên trí thức Kiều, cô thật may mắn khi gặp được Thanh niên trí thức Thẩm. Cô cũng có can đảm mới có thể gặp được Thanh niên trí thức Thẩm. Từ nay trở đi, cô sẽ đi theo cô ấy và làm việc thật tốt."
Gừng còn già càng cay, lão bí thư nhìn trái nhìn phải hồi lâu, nếu thật sự là một rủi ro lớn như Thanh niên trí thức Thẩm nói.
Cô sẽ không đến gặp một người nào đó trong điểm Thanh niên trí thức để cùng nhau làm việc.
Nói thẳng ra, thời điểm ban đầu khi nuôi heo trong đội sản xuất, rủi ro không thể kiểm soát được nên lúc này cô mới nuôi heo một mình.
Sau khi mọi chuyện ổn định, mẹ cô tiếp quản công việc của cô.
Người ngoài không biết, nhưng lão bí thư thì biết rõ.
Cho nên ông ấy cảm thấy đứa trẻ Thẩm Mỹ Vân này thật sự là người tốt bụng.
Cho dù, cô có đi ra ngoài, cô vẫn sẵn sàng quay lại để giúp đỡ người khác. Lúc này, ông ấy biết việc đẩy Thanh niên trí thức Thẩm ra ngoài ngay từ đầu là đúng đắn.
Sau khi nghe lời của lão bí thư nói, Kiều Lệ Hoa lập tức bối rối: "Mỹ Vân, lão bí thư nói như vậy sao?"
Cô ta như đương sự mơ hồ, thật sự cho là phải bồi thường tiền.
Thẩm Mỹ Vân ậm ừ: "Tôi nếu không nói như vậy, thì ở điểm thanh niên trí thức sẽ có lục đục nội bộ mất, một chỉ tiêu cũng không phân chia đủ."
Đưa cho ai cũng không tốt, cho nên mới phải có biện pháp để sàng lọc.
"Thật ra cũng có rủi ro, nhưng tôi nghĩ nó đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được."
Cô có kiến thức về chăn nuôi heo, trong tay cũng có nhiều loại thuốc, chỉ cần heo không mắc bệnh lạ thì đại khái không vấn đề gì.
Ngay khi cô nói điều này. Kiều Lệ Hoa không khỏi nắm chặt tay Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô."
Lúc này, cô ta mới ý thức được Thẩm Mỹ Vân đưa cho cô ta một món quà lớn cỡ nào.
Tương đương với việc để cô ta rời khỏi đội sản xuất, đi vào công xã, đây chắc chắn là một bước tiến lên trời của những Thanh niên trí thức.
Thẩm Mỹ Vân cười lắc đầu: "Đó là do cô dám dũng cảm đứng ra."
Cô chỉ làm một bước, mà đối phương đi chín mươi chín bước còn lại.
Trên thực tế, ngay từ đầu Thẩm Mỹ Vân đã chọn được bạn đồng hành, một người là Kiều Lệ Hoa, người kia chính là Diêu Chí Anh.
Chỉ là cô không quyết định được nên chọn ai nên chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc này để sàng lọc.
Nói một cách đơn giản, việc Diêu Chí Anh vì em trai mà buông bỏ cơ hội, thì cũng có thể hiểu được nhưng điều khiến Thẩm Mỹ Vân không ngờ là Kiều Lệ Hoa đã dám dung cảm đứng ra.
Đó là lý do tại sao cô mới nói rằng cô úp mở một nửa thôi nhưng đối phương vẫn tiếp nhận công việc. Đó đó là bản lĩnh của cô ta.
Nhìn thấy hai người sống chung rất hợp nhau, lão bí thư thực sự mừng cho bọn họ.
"Cứ như vậy đi, thanh niên trí thức Kiều, cô đang có giấy chứng nhận lương thực ở đại đội Tiến Lên. Trước tiên đừng vội chuyển đi, cô coi như giữ cho mình một đường lui. Khi công xã trở lại đúng quỹ đạo, sau khi cô cảm thấy không có vấn đề gì thì đến lúc đó, cô cứ quay lại đây tìm tôi, tôi sẽ đem giấy chứng nhận lương thực của cô chuyển đi."
Đây là nỗi khổ tâm của lão bí thư.
Điều này khiến Kiều Lệ Hoa càng thêm kinh ngạc, cô ta cảm thấy vận may của mình cũng không tệ, ít nhất sau khi về quê, những người cô ta gặp đều là người tốt.
Cô ta cảm ơn lão bí thư, nhẹ nhàng nói: "Lão bí thư, ông cứ yên tâm, tôi sẽ không ném mặt mũi của đại đội Tiến Lên chúng ta đi đâu."