[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng (Dịch Full Vip)

Chương 402 - Chương 402: Ngày Thứ Bốn Mươi Ba Xuyên Không 12

 Chương 402: Ngày Thứ Bốn Mươi Ba Xuyên Không 12 Chương 402: Ngày Thứ Bốn Mươi Ba Xuyên Không 12 Chương 402: Ngày Thứ Bốn Mươi Ba Xuyên Không 12

Kiều Lệ Hoa đang xách một túi hành lý nhỏ, nghe vậy, cô ta không khỏi quay đầu nhìn lại Hậu Đông Lai đang ở đằng xa, ý cười trong mắt không khỏi lan ra, vẻ mặt bình tĩnh.

"Tôi là người công tâm. Sở dĩ bây giờ, tôi đối xử tốt với Đông Lai là vì ngày trước, Đông Lai đã từng đối xử với tôi tốt gấp mười lần, bây giờ coi như tôi trả lại gấp bội mà thôi."

Vào năm đầu tiên, khi cô ta đảm nhiệm thanh niên trí thức, lúc đó cô ta bị viêm màng não cùng với sốt cao gần bốn mươi độ.

Bên trong đại đội lại không thể chữa trị cho cô ta nên nếu cô ta muốn sống sót qua khỏi cơn bạo bệnh, bắt buộc phải đến một bệnh viện lớn để chữa trị.

Mà tình hình lúc đó lại là đêm hôm khuya khoắt, tuyết rơi dày đặc phủ kín khắp nơi, ngay cả đường xá đi lại cũng bị phong tỏa. Dưới tình huống như vậy, Kiều Lệ Hoa thật sự là nằm chờ chết.

Khi cơn sốt lên đến bốn mươi độ, con người sẽ trở thành một kẻ ngốc, hoặc nếu có vận khí tốt, cô ta có thể gắng gượng sống sót thì cũng có thể trở thành một kẻ tàn phế.

Dù là kết quả nào đi chăng nữa, hậu quả về sau cũng tương đối lớn.

Bất quá cũng còn may là vận khí của Kiều Lệ Hoa không tệ nên gặp được Hậu Đông Lai. Lúc đó Đông Lai chỉ là không đành lòng nhìn tuổi trẻ của một cô gái như vậy sẽ bị hủy hoại tại đây.

Thế là anh ta cõng cô ta trên lưng, trèo đèo lội núi, băng qua những con đường phủ tuyết dày, băng qua những dòng sông đóng băng, cứ như vậy đi từng bước gần như cả đêm. Cuối cùng, vào lúc hừng đông, hai người đến được công xã mượn một chiếc máy cày rồi chở cô ta đi đến một bệnh viện lớn.

Với một liều penicillin từ một bệnh viện lớn, cô ta mới có thể sống sót được.

Cho nên ——

"Mai Vân, mối quan hệ giữa tôi và Hậu Đông Lai, tôi đối với anh ấy có tâm tư yêu thích, anh ấy đối với tôi cũng có tâm tư này, giữa chúng tôi như là tri kỉ định mệnh vậy."

Nói đến chỗ này, giọng cô ta đột nhiên nghẹn ngào: "Nhưng là nó chỉ có thể giới hạn ở Mặc Hà, ở công xã Thắng Lợi, ở đại đôi Tiến Lên này mà thôi. Trong phạm vi cụ thể này, chúng tôi mới là tri kỉ định mệnh của nhau."

Cô ta diễn đạt có chút khó hiểu, nhưng Thẩm Mỹ Vân lại mơ hồ hiểu được.

"Ý cô là, sau khi rời khỏi nơi này..."

Cô còn chưa nói hết câu, Kiều Lệ Hoa đã gật đầu quả quyết: "Sau khi khỏi nơi này, Hậu Đông Lai sẽ là con trai út của quản đốc của xưởng luyện thép ở thủ đô, còn tôi chỉ là một cô gái nghèo được sinh ra trong một khu phức hợp trong con hẻm Bát Đại."

Đây là sự khác biệt rất lớn trong thân phận của hai người họ.

Ba mẹ Hậu Đông Lai sẽ không cho phép cô ta bước chân vào nhà họ Hầu, giống như ba mẹ cô ta chỉ mong cô ta có thể trên cơ Hậu Đông Lai để bọn họ có thể liều mạng hút máu, bòn rút anh ta.

Bất kể chuyện trước hay chuyện sau, đều không phải là chuyện mà Kiều Lệ Hoa muốn thấy.

Cô ta hiểu rõ điều này, Hậu Đông Lai cũng vậy.

Bởi vậy, nhiều năm như vậy, hai người cứ không rõ ràng như có lớp băng mỏng vậy, cho dù là tri kỉ định mệnh, bọn họ cũng biết rõ, chỉ có thể giới hạn ở thành phố Mộc Hà, giới hạn ở nơi này mà thôi.

Hai bên bọn đều có sự cân nhắc riêng cùng đường lui cho mình.

Nói thẳng ra là bọn họ đều yêu đôi phương nhưng cũng đồng thời yêu bản thân mình hơn, bọn hộ đều là người kiêu ngạo, cũng có sự ích kỷ riêng.

Tuy không ai trong số hai người sẵn sàng cúi đầu khuất phục nhưng bọn họ đều luôn ở phía sau đối phương ủng hộ vô điều kiện, là hậu phương vững chắc.

Cũng thật buồn cười, con người đúng thực sự là một loài động vật phức tạp.

Bình Luận (0)
Comment