Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt quả hạnh yêu kiều dao động.
"Trong lòng của cô, tôi và Tiểu Trường Bạch là ngang hàng với nhau đúng không?"
Thẩm Mỹ Vân cố tình nói: "Quý Trường Tranh, do anh không biết việc này. Tiểu Trường Bạch là chỉ tiêu nhiệm vụ của tôi."
"Vậy còn tôi thì sao?"
Thẩm Mỹ Vân: "Anh là chồng tương lai."
Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo xuống cánh tay Quý Trường Tranh: "Quý Trường Tranh, anh so sánh với cái gì không so sánh? Anh lại đi so sánh mình với một con heo."
Cô thực sự cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Chỉ số IQ của Quý Trường Tranh bình thường rất tốt nhưng đột nhiên anh lại đi đố tị với một con heo.
Thẩm Mỹ Vân không biết khi nói câu này vẻ mặt của cô dịu dàng đến mức nào, giọng nói của cô lại dễ chịu đến thế nào.
Quý Trường Tranh có thể thề rằng cả đời anh chưa bao giờ nghe thấy một giọng nói nào êm tai như vậy.
Anh cúi đầu nhìn cô, từ góc độ của anh, làn da của cô giống như ngọc, thổi một cái sợ sẽ bị phá vỡ, mong manh lại trân quý, dung mạo đẹp đến kinh người.
"Mỹ Vân."
Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn anh: "Sao thế?"
Lời của Quý Trường Tranh vừa ra khỏi miệng, lại đột nhiên nuốt xuống: "Không có gì, tôi chỉ muốn gọi cô một chút thôi."
"Thanh niên trí thức Thẩm, nhìn theo hướng Trường Bạch đi, đừng để nó chạy trốn."
Tiếng hét này lập tức khiến Thẩm Mỹ Vân tỉnh táo lại, toàn bộ bầu không khí ngọt ngào ảo mộng trước đó trong nháy mắt biến mất.
Cô vội vàng thúc giục: "Quý Trường Tranh, anh mau giúp tôi đuổi Trường Bạch về chuồng heo, giữ chặt nó lại để phối giống."
Quý Trường Tranh nói: "... Hả?"
Không biết vì sao, đề tài đang nói lại đột nhiên chuyển sang chuyện này. Làm sao? Có người ép bò uống nước, có người ép heo sinh sản.
Quý Trường Tranh chưa bao giờ trải qua chuyện này.
Nửa giờ sau, Quý Trường Tranh cầm một gậy dài đuổi Trường Bạch vào chuồng heo, đồng thời canh giữ ở trước cửa chuồng heo, phòng ngừa Tiểu Trường Bạch lại trốn thoát.
Tất nhiên, đây không phải là chuyện quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất ở đây là Tiểu Trường Bạch và Đại Bạch đang phối giống, còn anh thì làm người giữ cửa ở bên ngoài.
Quý Trường Tranh: "..."
Thật sự, trong đời này, anh chưa bao giờ cảm thấy không tự nhiên như vậy.
Nghe âm thanh rè rè của con heo Tiểu Trường Bạch bên trong cũng như tiếng gầm gừ của con heo Đại Bạch.
Quý Trường Tranh có chút nóng ran người, giơ tay tự quạt cho mình: "Hôm nay, sao nhiệt độ hôm nay nóng quá, trời tháng ba tựa như mùa hè vậy."
Thẩm Mỹ Vân cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông trên người, cô không nói gì.
Nhiệt độ hôm nay cao nhất cũng không vượt quá năm sáu độ, chỗ nào nóng được?
Quý Trường Tranh nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân im lặng, không nói lời nào, liền tìm chuyện để nói: "Chuyện ép buộc như vậy, Trường Bạch có chịu làm theo hay không?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh hì hục hì hục của hai con heo, cô nói: "Một con vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới của nó thôi, cho nó một môi trường phù hợp thì nó sẽ tự động phát huy bản tính của mình thôi"
Mặc dù Thẩm Mỹ Vân đang nói về con heo Landrace, nhưng khi nghe vào tai của Quý Trường Tranh, anh luôn cảm thấy kỳ lạ, giống như Mỹ Vân đang ẩn dụ cho anh vậy.
Dĩ nhiên là anh không muốn so đo với một con heo.
Quý Trường Tranh không chắc chắn suy đoán, nhưng anh cũng không lên tiếng. Anh luôn cảm thấy cực kỳ khó xử, khoảng chừng một hai phút đồng hồ.
Nghe tiếng hì hục hì hục bên trong, khóe mắt anh gần như có thể nhìn thấy tư thế Trường Bạch đang cưỡi trên người Đại Bạch mà không cần quay đầu lại.
Quý Trường Tranh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi Thẩm Mỹ Vân đang bình tĩnh ghi chép số liệu ở bên cạnh: "Mỹ Vân, chuyện này phải mất bao lâu?"
Hu hu hu.
Anh thực sự không thể chịu đựng cái chuyện khổ đau thêm được nữa.