Nhìn thấy đôi bạn trẻ thấp giọng nói chuyện, bên cạnh Sĩ quan hậu cần và Tham mưu trưởng Chu không khỏi đưa mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt.
Thật sự giống như đậu hủ ngâm nước muối, thứ này giảm thành thứ khác, nhìn Quý Trường Tranh bình thường thích châm biếm, bây giờ lại ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Từ trước đến nay, bọn họ chưa từng thấy qua một mặt này.
"Khụ khụ!"
Tham mưu trưởng Chu nhịn không được ho nhẹ một tiếng, cắt đứt đôi vợ chồng trẻ đang nói chuyện to nhỏ.
Lực chủ ý của Thẩm Mỹ Vân lập tức chuyển hướng, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang, cái nhìn có chút vội vàng.
Tham mưu trưởng Chu và sĩ quan hậu cần đều không khỏi hít một hơi, khó trách Quý Trường Tranh lại nóng lòng đến mức đột nhiên muốn kết hôn.
Khó trách!
Khó trách!
Bây giờ thì bọn họ có đáp án rồi.
Đại mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa thơm ngát vừa tươi sáng vừa quyến rũ, động lòng người như vậy, nếu là bọn họ có một cô vợ như vậy, cũng gấp không kém gì anh được chưa?
Sợ mình đến muộn một bước sẽ bị người khác cướp mất.
Xét cho cùng, ngày nay, những người đồng chí nữ xinh đẹp đang cực kỳ được săn đón.
Nghĩ về điều này. Tham mưu trưởng Chu đè nén suy nghĩ của mình, nói với Quý Trường Tranh: "Trường Tranh, tại sao cậu còn chưa giới thiệu với chúng tôi, cô gái đây là..."
Anh ấy nói còn chưa dứt câu. Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà đang đứng bên cạnh anh ấy cũng đứng lên, trước khi Thẩm Mỹ Vân còn chưa quay về thì hai người bọn họ tạm thời gọi về để tiếp đãi khách.
Quý Trường Tranh lắc đầu với Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà, tỏ ý bọn họ không nên làm như vậy, sau đó nói với Tham mưu trưởng Chu: "Đây là đồng chí Thẩm Mỹ Vân, vợ sắp cưới của tôi."
Từ vợ sắp cưới trong miệng anh nói ra như một chuyện hiển nhiên vậy.
Thậm chí, còn không có chút dáng vẻ kín đáo.
Ngược lại là Thẩm Mỹ Vân có chút ngượng ngùng, xấu hổ, cô vểnh môi cười với Tham mưu trưởng Chu và Sĩ quan hậu cần.
Cô vốn sinh hoạt, sống rất tốt, nụ cười này, đôi mắt trong vắt cùng hàm răng trắng làm sáng bừng xung quanh.
Dù vậy, Tham mưu trưởng Chu cũng không khỏi ngây ngốc trong chốc lát, chẳng trách tên này đặc biệt gọi anh ấy đến đây để làm bà mai để xin dạm ngõ, mất nửa ngày mới tra xét được bí ẩn giấu kín ở chỗ này.
Anh ấy ừ một tiếng, không khỏi chúc mừng: "Thằng nhóc cậu may mắn đó."
Quý Trường Tranh cười toe toét, giới thiệu mấy người này cho Thẩm Mỹ: "Đây là Tham mưu trưởng Chu, còn đây là sĩ quan hậu cần."
Thẩm Mỹ Vân cúi chào mỗi người bọn họ một cái.
Cô thực ra có chút không hiểu, lần này Quý Trường Tranh vì sao lại mang bọn họ tới đây?
Vừa nói lời này, lỗ mũi của sĩ quan hậu cần linh hoạt, ngửi ngửi khắp nơi, cuối cùng tập trung trên người Quý Trường Tranh.
"Quý Trường Tranh, sao cậu lại hôi như vậy?"
Quý Trường Tranh không một chút lúng túng, giơ cánh tay lên ngửi một cái, tựa hồ còn chấp nhận được.
Anh quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân, chắc là mũi của Thẩm Mỹ Vân đã quen mùi, dù sao cô thường dành cả ngày ở trong chuồng heo.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói với Thẩm Hoài Sơn: "Ba, ba đi tìm một bộ quần áo của cậu con giúp con, để cho Quý Trường Tranh có quần áo để thay ra, sau đó ba chỉ chỗ cho anh ấy đi tắm nhé."
Dọn dẹp chuồng heo không phải chuyện để trêu đùa được.
Vừa nói lời này, Thẩm Hoài Sơn liền biết rằng con rể đã đi giúp đỡ con gái mình, lập tức quay người đi vào nhà tìm quần áo.
Trần Thu Hà cũng kịp phản ứng lại, lập tức đi vào nhà bếp đun nước nóng.
Mắt thấy mọi người đều đang bận rộn.
Sĩ quan hậu cần càng thêm nghi ngờ: "Quý Trường Tranh, cậu đã làm gì thế?"
Quý Trường Tranh không giấu giếm gì, thẳng thắn nói: "Tôi giúp vợ tôi dọn dẹp chuồng heo."
Sĩ quan hậu cần: "..."
Sĩ quan hậu cần sửng sốt ước chừng ba phút, anh ấy tựa hồ muốn nhìn Quý Trường Tranh thành kẻ ngốc: "Không phải cậu từ trước đến giờ luôn thích sạch sẽ nhất sao?"