Thẩm Mỹ Vân biết đây là điều tốt nhất cho cả hai mối quan tâm, nhưng cô đã đồng ý với khoa trưởng Lý rồi.
Sau đó, cô nói: "Tôi biết quân đội đối với tôi rất tốt, đối với Trường Tranh cũng rất tốt, nhưng tôi sẽ nói thẳng với anh, sĩ quan hậu cần, rằng tôi đã hứa với trưởng khoa Lý phải xây dựng một căn cứ thí nghiệm chăn nuôi heo, thậm chí tôi còn hứa với ông ấy cuối năm tôi sẽ đưa cho đối phương mười con heo."
"Đương nhiên tôi có thể phủi mông một cái, rủ bỏ trách nhiệm đi cùng anh, nhưng với trưởng khoa Lý bên này, thì tôi phải làm sao? Hơn nữa, với căn cứ chăn nuôi heo ở công xã Thắng Lợi thì phải làm sao?"
Nếu cô là Thẩm Mỹ Vân ban đầu vừa về quê bất lực, không có nơi nương tựa thì cô đương nhiên sẽ theo đối phương rời đi không chút do dự, nhưng bây giờ đã khác.
Bây giờ, phía sau cô có người, ở phía trước cũng có người, trong tình huống như vậy, nếu như cô phủi mông bỏ đi.
Điều đó thực sự vô trách nhiệm.
Chưa kể, Kiều Lệ Hoa, người mà cô gọi đến từ Điểm Thanh niên trí thức hai ngày trước, cùng với rất nhiều người khác ở công xã Thắng Lợi đang chờ cô đem heo giống bồi dường ra.
Tốt nhất vẫn là trở về tiếp tục chăn nuôi, đến cuối năm mới phát được thêm thịt cho các thành viên.
Mỗi người trong số họ đều nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi và tin tưởng, Thẩm Mỹ Vân làm sao có thể nỡ để họ thất vọng được.
Sĩ quan hậu cần không nói thêm gì nữa.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Tôi không phải một mình làm việc nữa, phía sau tôi còn có rất nhiều người, bọn họ đều đang trông mong ở tôi, trông cậy vào tôi. Sĩ quan hậu cần, anh cũng là một người lãnh đạo, chuyện này tôi nghĩ anh hiểu rõ, ban bếp núc dưới quyền của anh cũng dựa vào anh, việc cơm nước của hàng ngàn hàng vạn quân nhân chiến sĩ vẫn cần dựa vào anh. Trong tình huống như vậy, anh có thể tùy tiện từ bỏ lựa chọn của mình không?"
Khi đặt mình vào vị trí của người khác, đối phương còn không thể quyết định được, cho nên làm sao cô có thể quyết định được chứ?
Nói xong, Sĩ quan hậu cần càng trầm mặt hơn, anh ấy đi tới đi lui trong phòng, bắt đầu cảm thấy lo âu.
Thẩm Mỹ Vân là một người có tài trong việc chăn nuôi heo, nhất định phải đưa chiêu mộ về quân đội cho bằng được, nếu không thì chuyến đi này của anh ấy cũng uổng công.
Nhưng vấn đề là làm sao để thuyết phục cô bây giờ?
Cho dù anh ấy có dùng con át chủ bài của mình, đem Quý Trường Tranh ra dụ dỗ cô cũng không được.
Đối phương cương quyết từ chối, về điểm này, Sĩ quan hậu cần cũng không thể làm gì được.
Anh ấy nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện sở dĩ bọn họ không đạt được thỏa thuận cuối cũng là vì Thẩm Mỹ Vân đã đồng ý với Khoa trưởng Lý về việc thành lập căn cứ thí nghiệm chăn nuôi heo.
Đúng vậy.
Vấn đề nằm ở chỗ này.
Sĩ quan hậu cần không biết anh ta đang nghĩ gì, đột nhiên bước đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân và nói: "Đồng chí Thẩm, nếu như vậy thì sao?"
Anh ta nói rất nhanh: "Căn cứ thí nghiệm chăn nuôi heo ở quân đội và căn cứ thí nghiệm chăn nuôi heo công xã Thắng Lợi sẽ hợp nhất làm một, cô là người đứng đầu, quân đội giúp công xã cùng chăn nuôi heo, chúng tôi đóng góp người và vật lực, cuối năm Khoa trưởng Lý vẫn được phân bổ mười con heo, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải đi cùng chúng tôi."
Công xã Thắng Lợi được bao nhiêu người?
Có thể thành lập được bao nhiêu căn cứ chăn nuôi heo? Mọi người đều đi kiếm điểm công và mọi người cũng đều vô cùng bận rộn nên bọn họ cũng không muốn đầu tư nhiều vào lĩnh vực này.
Đây quả thực đúng như lời sĩ quan hậu cần nói, trong bọn Thẩm Mỹ Vân chỉ có ba người
Cô là một người, Kiều Lệ Hoa là một người nữa, Cộng sự Vương là một người cuối cùng trong số họ, đối phương cũng có chức vụ riêng của bản thân, nghiêm túc mà nói chỉ có hai người.